Bạch Tử Tái Sinh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-02-12 15:33:00
Lượt xem: 722
Các tân sinh viên ở hội trường nhìn thấy Bạch Tử và bọn họ đang trò chuyện vui vẻ trước hàng ghế đầu.
Khuôn mặt tinh xảo của Bạch Tử luôn giữ nụ cười nhẹ, thỉnh thoảng cúi đầu thể hiện sự kính trọng, khiến cô như tỏa sáng giữa đám đông!
Còn Trầm Thanh Thanh , không hay biết gì, nhìn thấy cảnh này thì chỉ cảm thấy khinh thường.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Con lợn rừng sao có thể ăn được đồ tinh tế, bùn không thể đỡ được tường."
Dù cho con khốn này có quen biết được những người có mối quan hệ tốt đi chăng nữa, cô ta vẫn là người nắm trong tay kịch bản lớn, người chiến thắng cuối cùng vẫn là cô ta.
Vừa nghĩ đến đó, Trầm Thanh Thanh đi đến bên Tạ Bắc Mạc, cố tình va vào anh.
"Á!"
Trầm Thanh Thanh la lên, người ngả về phía Tạ Bắc Mạc.
Tạ Bắc Mạc phản xạ theo quán tính, đỡ cô ta lại và hỏi: "Không sao chứ?"
Trầm Thanh Thanh chớp chớp nhẹ mi mắt, ánh mắt ngượng ngùng nhìn Tạ Bắc Mạc, "Cảm ơn anh, em không sao."
"Sau này đi đường cẩn thận một chút."
Tạ Bắc Mạc không để ý đến biểu cảm của Trầm Thanh Thanh , mà toàn bộ sự chú ý đều dồn vào nhóm người phía trước, đặc biệt là Bạch Tử.
"Anh, anh tên gì vậy? Xin lỗi, em vô tình làm dính son lên áo khoác của anh rồi, hay là anh cởi áo ra, em giặt giúp anh nhé?"
Trầm Thanh Thanh nắm tay Tạ Bắc Mạc, cố gắng trò chuyện thêm với anh.
Tạ Bắc Mạc thờ ơ đáp: "Không cần đâu."
Dù sao thì áo khoác anh chỉ mặc một lần, giặt làm gì.
Nhưng Trầm Thanh Thanh không dễ dàng từ bỏ Tạ Bắc Mạc, cô ta nhất định phải để lại ấn tượng sâu sắc với anh.
Cô kéo tay anh không chịu buông: "Anh đừng khách sáo với em, cởi áo ra đi!"
Tạ Bắc Mạc: "Không cần."
"Ê...!"
Trầm Thanh Thanh vừa định nói gì đó, thì bất ngờ nghe thấy một tiếng vải bị xé rách, cô ta sững sờ, và ngay lập tức cảm nhận được một luồng gió lạnh từ sau lưng thổi vào, khiến cô cảm thấy da thịt rùng mình.
Chuyện gì vậy?
"Trời ơi, mọi người nhìn kìa, áo của cô ấy bị rách rồi..."
Trầm Thanh Thanh ngẩn người, buông tay Tạ Bắc Mạc ra, vội vàng sờ ra sau lưng, và phát hiện toàn bộ phần áo sau của cô ta đã bị xé toạc! Dường như chỉ trong chớp mắt, các đường chỉ ở đó đã bị rách!
"Á! Đừng nhìn!"
Trầm Thanh Thanh cố gắng che chắn cơ thể, nhưng vì vết rách ở phía sau, cô làm sao che được.
Hơn nữa, xung quanh lại có nhiều người, cô ta càng la lên thì ánh mắt mọi người lại càng dồn về phía lưng cô ta.
Trầm Thanh Thanh cảm thấy xấu hổ đến mức như thể mặt mình sắp nhỏ máu, cô ta định tỏa sáng trong buổi gặp mặt tân sinh viên, ai ngờ lại làm trò cười cho mọi người!
Tiếng động từ phía bên này thu hút sự chú ý của nhóm người phía trước, Bạch Tử quay đầu nhìn lại, thấy Trầm Thanh Thanh gặp phải cảnh xấu hổ, trong mắt cô lóe lên một tia thích thú.
Ở kiếp trước, chính Bạch Tử cũng đã từng xấu hổ như vậy, giờ thì để Trầm Thanh Thanh nếm thử cảm giác này.
Áo của Trầm Thanh Thanh bị rách không phải là tình cờ, mà là do Bạch Tử đã có hành động.
Trước đó, khi ở cửa đại sảnh, Trầm Thanh Thanh không phải là đang muốn khám người Bạch Tử sao?
Lúc đó, khi Trầm Thanh Thanh không để ý, Bạch Tử đã dùng hai ngón tay giấu một lưỡi d.a.o nhỏ, cô đã nhẹ nhàng cắt đứt phần chỉ trên lưng của cô ta.
Vì mọi người đang nhìn, Bạch Tử không dám cắt quá sâu.
Nếu Trầm Thanh Thanh cứ bình thường, không làm rắc rối, thì chiếc áo sẽ không bị rách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-14.html.]
Cô chỉ đánh cược rằng Trầm Thanh Thanh sẽ không thể ngồi yên.
Quả nhiên, Trầm Thanh Thanh muốn quyến rũ Tạ Bắc Mạc, nên hành động của cô ta rất mạnh bạo, khiến chiếc áo của cô ta bị căng và rách ra.
Cô ta đành tự chịu hậu quả.
Trầm Thanh Thanh vội vàng giữ áo lại để không bị rơi ra, Tạ Bắc Mạc ban đầu không muốn cởi áo khoác cho cô ta, nhưng khi thấy tình huống này, là một người đàn ông, anh không thể làm ngơ, đành cởi áo khoác của mình đưa cho cô ta.
Trầm Thanh Thanh mặt mũi đỏ bừng, vô cùng khó xử, cảm ơn Tạ Bắc Mạc rồi vội vã rời khỏi đại sảnh.
Cô ta không còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa!
Sau khi thấy Trầm Thanh Thanh rời đi, Bạch Tử cũng thu ánh mắt của mình lại.
Vừa lúc đó, khi cô quay đầu lại, ánh mắt của cô va phải Tề Hàn, hai người đối diện nhau, không biết Tề Hàn đã nhìn cô bao lâu rồi.
Thật kỳ lạ, sao người đàn ông này cứ nhìn cô mãi thế nhỉ.
Bạch Tử không suy nghĩ nhiều, cô rút từ trong túi ra một bức ảnh và trực tiếp đưa cho Đạo diễn Lưu.
"Đạo diễn Lưu, cô gái trong bức ảnh này là con gái của ngài à? Tôi đã thấy bức ảnh này ở cửa đại sảnh."
Đạo diễn Lưu nhìn bức ảnh trong tay Bạch Tử, hơi sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng lấy ví trong túi áo ra, mở ra thì quả nhiên bức ảnh đã không còn ở đó!
Bức ảnh bị đánh rơi từ lúc nào, Đạo diễn Lưu vẫn chưa phát hiện ra.
"Trời ơi, may mà cô nhặt được, thật sự cảm ơn cô rất nhiều, Bạch Tử, nếu không nhờ cô, bức ảnh này chắc chắn sẽ không tìm lại được."
Đạo diễn Lưu vui mừng nhận lại bức ảnh, rồi mở miệng nói với Bạch Tử: "Đây là bức ảnh con gái tôi, lúc con bé năm ấy sáu tuổi, chụp khi mới vào lớp một, giờ con bé đã mười hai tuổi rồi, cùng mẹ sang Mỹ, tôi chỉ còn lại bức ảnh này của con bé lúc còn nhỏ, thật sự cảm ơn cô đã giúp tôi tìm lại được."
"À, cô Bạch Tử, sao cô lại biết bức ảnh này là của tôi vậy?"
Bạch Tử mỉm cười nhẹ nhàng: "Trước đây tôi đã thấy ông đăng ảnh con gái trên Weibo, ảnh thẻ rất giống bức này, tôi chỉ thử vận may thôi, không ngờ lại đúng là của ngài."
Đạo diễn Lưu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đúng là tôi đã đăng trên Weibo, haha, không ngờ cô lại theo dõi tôi đấy."
Bạch Tử nhân cơ hội khen ngợi: "Mấy bộ phim ngài làm tôi đều rất thích, nên tôi theo dõi ngài, còn đang nghĩ nếu có cơ hội tốt nghiệp sẽ nhất định muốn hợp tác với ngài!"
"Ha ha ha, yên tâm đi, nhất định sẽ có cơ hội, cô là một nhân tài tốt, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Đạo diễn Lưu cười hào phóng, trong lòng cảm thấy ấn tượng rất tốt về Bạch Tử.
Cuối cùng, sau khi trả lại bức ảnh một cách hợp lý cho Đạo diễn Lưu, Bạch Tử cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Buổi gặp mặt tân sinh viên kết thúc, mọi người bắt đầu rời khỏi đại sảnh, ba ngày sau sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự.
Tề Hàn và ba người còn lại đi cùng Bạch Tử ra khỏi đại sảnh, Bạch Tử đi ở giữa, hai người đàn ông ở hai bên, giống như đang bảo vệ cô.
Bạch Tử bất lực nói: "Các anh không có việc gì làm sao? Đừng đi theo em nữa."
Bạch Chú: "Chờ một chút thôi, là có thể về nhà rồi, Bạch Tử , để anh đưa em về nhé?"
Chu Hòe : "Từ giờ đến chiều còn lâu mà, sao không ra ngoài chơi, về nhà làm gì, lãng phí thời gian!"
Lương Trạch Tích gật đầu phụ họa: "Trước đây tôi đã trả tiền 1 tháng ở Kì Đô, hay là đi đánh bi-a đi?"
Bạch Chú hỏi: "Anh Hàn , anh thấy sao, đi không?"
Tề Hàn thì hỏi Bạch Tử: "Em thấy sao?"
Bạch Tử: "..."
Kì Đô?
Nếu nhớ không lầm, đó là khu vui chơi nổi tiếng nhất ở thành phố Q, lại còn là khu chỉ dành cho hội viên, người thường khó mà vào được.
Thật không ngờ họ lại trả tiền bao trước cả tháng, có thể thấy được họ có sức mạnh tài chính lớn thế nào!