Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 356
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:33:35
Lượt xem: 10
Vương Hâm Sinh bĩu môi nở nụ cười: "Phương Tiểu Quyên, đừng nói bản thân mình oan ức vô tội như vậy, nếu cô thật sự là người phụ nữ tốt, lúc trước khi còn chưa kết hôn thì sẽ không ngủ cùng tôi. Nếu như tôi khốn kiếp thì cô chính là dâm phụ, chúng ta ai thua ai? Có điều tôi cho cô biết, hiện tại tôi cũng không sợ cô đi hợp tác xã báo cáo tôi, cho nên nếu như còn muốn ở lại nhà họ Vương thì cô ngoan ngoãn cho tôi, bằng không thì mau chóng cút ra ngoài."
Nói xong, anh ta không cho Phương Tiểu Quyên bất kỳ cơ hội phản bác nào, lấy đi tiền mặt một chút còn lại trong nhà, xoay người lại bỏ đi.
"Vương Hâm Sinh, anh trở lại cho tôi."
Phương Tiểu Quyên nhìn theo bóng lưng Vương Hâm Sinh la hét, tức giận đến cả người đều muốn nổ tung.
Tức c.h.ế.t bà ta.
Đến cùng bà ta gả cho một người quỷ quái gì vậy chứ?
Phương Tiểu Quyên càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không nhịn được "Oa" một tiếng lên tiếng khóc lớn.
Tiểu Kiều đang ngồi ở phía trước kệ bếp trong phòng bếp nấu cơm, một mặt lạnh lùng.
Ngày hôm nay là sinh nhật cô ta, nhưng từ sáng sớm đến hiện tại, vẫn đang làm việc nhà.
Không có trứng gà đỏ, không có mì trường thọ, không có bánh đường đỏ, càng khỏi nói quần áo mới.
Cái gì cũng đều không có.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng khóc của mẹ cô ta, nhưng nửa điểm cũng không muốn tới đi an ủi bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/356.html.]
Trước đây ở nhà họ Kiều, mẹ cô ta cũng mỗi ngày mắng người, nhưng khi đó cô ta không cảm thấy phiền lòng một chút nào, bởi vì việc không liên quan tới mình.
Khi đó người bị mắng là Đại Kiều, mà cô ta ăn ngon mặc đẹp, việc gì cũng không cần làm, cho nên xưa nay không cảm thấy tính cách mẹ mình có vấn đề gì.
Nhưng hiện tại, cô ta thực sự thấy mẹ mình rất phiền
Những ngày tháng còn tốt đẹp, bà ta mỗi ngày đều dằn vặt mọi người, chơi đùa tất cả mọi người đều không có tháng ngày sống yên ổn.
Có thể khiến một bộ bài tốt đánh thành cục diện nát bét như hiện tại, mẹ cô ta cũng là một người có bản lĩnh.
"Tiểu Kiều, Tiểu Kiều con tới đây một chút." Nhà chính truyền đến âm thanh sắc bén của Phương Tiểu Quyên.
Tiểu Kiều mắt điếc tai ngơ, cô ta đột nhiên đứng lên đến xoay người chạy ra ngoài.
Cô ta như một luồng khí chạy đến tiểu viện nhà họ Kiều.
Nhưng tiểu viện nhà họ Kiều lặng lẽ, không có một người.
Cô ra nhích tới gần, muốn xem rõ ngọn ngành, đột nhiên một con ch.ó từ bên cạnh thoan lại đây, nhào tới.
"Gâu gâu gâu."
Tiểu Kiều sợ đến sắc mặt tái nhợt, nếu không có cửa viện chống đỡ, vào lúc này cô ta khẳng định bị chó hoang cho đánh gục.