Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 541
Cập nhật lúc: 2024-10-28 17:20:05
Lượt xem: 6
Thoáng chốc, cô bé đứng lẻ loi giữa cánh đồng, trông vô cùng đáng thương.
Mấy đứa trẻ khác thấy vậy, bèn gọi cô cùng hái rau dại. Chúng về kể lại với người lớn rằng anh chị em nhà họ Kiều chẳng mấy thân thiết, nhất là Đại Kiều, chẳng khác nào người dưng với em ruột của mình.
Đại Kiều chưa đi xa thì đã bị Hoắc Trì giữ lại. "Qua đây với anh," Hoắc Trì kéo cô qua một góc khuất.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ hỏi: "Anh Hoắc Trì, bà nội em không gọi em thật phải không?"
Hoắc Trì nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Đại Kiều, không nhịn được đưa tay véo má cô: "Em thông minh lắm, anh giữ em lại vì muốn nói rằng, anh nghi ngờ em gái em chỉ giả vờ mất trí nhớ."
Đại Kiều tròn mắt: "Anh Hoắc Trì, tại sao anh nghĩ thế? Anh phát hiện điều gì sao?"
Hoắc Trì buông tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh phát hiện bên sườn dốc nơi em gái em bị ngã có một đống lông và xương gà còn mới, hình như mới được chôn gần đây."
Đôi mắt Đại Kiều tròn xoe, ngạc nhiên: "Anh Hoắc Trì, anh có thể dẫn em đi xem không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/541.html.]
Hoắc Trì gật đầu, nhìn quanh rồi dẫn cô vào bụi cây. Đống lông và xương gà được chôn cách nơi Tiểu Kiều bị ngã khoảng hai mét, nếu không tìm kỹ chắc chắn sẽ chẳng ai phát hiện ra.
"Anh Hoắc Trì, sao anh biết nơi này có chôn xương và lông gà?"
Đại Kiều ngồi xuống, quan sát kỹ đống lông gà còn mới, trông không giống thứ đã chôn từ lâu. Rừng phía Tây vốn ít người lui tới, ngoại trừ Tiểu Kiều thì chẳng có ai khác có thể làm chuyện này.
Hoắc Trì lắc đầu, khẽ kể: "Anh cũng không chắc, nhưng khi thấy Tiểu Kiều chảy nhiều m.á.u mà vẫn bình phục nhanh chóng, mẹ anh đã nói chuyện này thật bất thường. Nếu thực sự cô ấy bị thương nặng như thế, không thể nào khỏe lại chỉ sau một đêm."
Hoắc Trì kể rằng hôm đó m.á.u me bê bết, mặt đất cũng đỏ thẫm. Ai nấy đều nghĩ tình trạng cô bé rất nghiêm trọng, chẳng ai để ý xem m.á.u ấy là của người hay của con gì khác. Nhưng rõ ràng, khi soi xét kỹ hơn, mọi chuyện dường như có uẩn khúc.
Đại Kiều suy nghĩ, khẽ nói: "Anh đang nghĩ m.á.u đó là… m.á.u gà?"
Hoắc Trì gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có thể là như vậy. Chắc cô ấy bắt một con gà rừng, rồi dùng m.á.u gà để giả vờ bị thương nặng, khiến mọi người tin là thật."
Đại Kiều suy nghĩ một lát, đôi mắt sáng long lanh ngưỡng mộ nhìn Hoắc Trì: “Anh Hoắc Trì, anh thật là tài giỏi. Em chẳng hề nghĩ tới những điều này.”
Hoắc Trì quay mặt đi: “Anh cũng chỉ biết chút ít thôi.”
Đại Kiều chớp chớp đôi hàng mi dài, tò mò hỏi: “Anh Hoắc Trì, sao mặt anh lại đỏ vậy?”