Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-09-19 15:00:00
Lượt xem: 23
Chương 460: Sống Yên Phận
Tam quả phụ khit mũi coi thường hành động của Lý lão phu nhân.
Đương nhiên là Lý Anh Nương cũng nhớ kỹ chuyện này, cũng có một mối thù giống Tam quả phụ: "Đúng vậy, nương của ta ngốc. Cho dù không đi bắt gian, nhưng chẳng lẽ lại không thể đối xử với bản thân mình tốt hơn được sao? Dù sao thì con cũng không tôn trọng hành vi này, cũng không muốn trở thành người như vậy. Hơn nữa, nương của con còn không có tiền riêng."
Tam quả phụ càng trừng to mắt, không thể tin được: "Tại sao phụ nữ mà lại không có tiên riêng?"
Lý Anh Nương gật đầu phụ hoạ, rất tán thành: "Đúng vậy, sao có thể không có tiền riêng chứ? Nhưng nương của con không có, trao cả trái tim lên người của cha con, cũng không thấy cha con đối xử với nàng tốt. Toàn bộ đồ cưới và tiên riêng của con đều đang do con đứng tên."
Tam quả phụ gật đầu, cười khen ngợi: "Con vẫn còn chưa ngốc, vẫn rất thông minh. Nhớ kỹ lời ta nói, ta sẽ không hại con."
Lý Anh Nương cười gật đầu: "Nương, con biết người sẽ không hại con, không có người thì sẽ không có con của bây giờ, Chu lão tam cũng sẽ không đối xử tốt với con như thế."
Tam quả phụ nhìn ra cửa một chút, không thấy có ai thì nhỏ giọng nói ở bên tai của Lý Anh Nương: "Con mãi mãi phải nhớ kỹ, mặc dù chúng ta là gia đình, nhưng chúng ta sống yên phận được, căn bản không phải nhờ ông cụ Chu, cũng không phải nhờ Chu lão tam, mà nhờ thôn Cát Tường, là do tam ca cùng tam tẩu của con. Nếu như có ý xấu thì chúng ta cũng không thể chĩa chuyện xấu này vào người trong thôn được. Nếu như gặp chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh bàn bạc với nương."
Mặc dù Tam quả phụ không phải người tốt, nhưng bà ta biết ranh giới cuối cùng ở nơi nào. Bà ta tái giá, nhưng cháu của bà ta là người Lý gia, hơn nữa con dâu bà ta tái giá, cũng đến Lý gia.
"Nương, con nhớ kỹ rồi." Lý Anh Nương đáp lời: "Mặc dù tam tẩu không thích con nhưng cũng chưa bao giờ gây phiền phức cho con. Người ở trên thị trấn cũng vậy. Cứ nghĩ đến những chuyện xấu trước đây mà con làm ra thì con cũng cảm thấy áy náy. Về sau con nhất định sẽ không làm chuyện gì có hại cho trấn Cát Tường cùng thôn Cát Tường."
Bây giờ con dâu tái giá, bà ta cũng coi nàng ta là con gái nuôi. Ông cụ Chu cùng Chu lão tam đối xử với bọn họ tốt, không chỉ bởi vì bọn họ cần cù, dáng dấp tốt, mà là bởi vì có chỗ tốt nào trong thôn Cát Tường, trấn Cát Tường thì cũng không thiếu phần của bọn họ.
Vu thị và Tam quả phụ hóa giải xong thì thường gặp nhau, đây cũng là một câu chuyện được mọi người ca tụng trong thôn Cát Tường.
Lúc trước Vu thị tái giá, mang thai sinh con, Tam quả phụ còn dựa theo quy tắc của địa phương, lấy thân phận người nhà mẹ đẻ mà tặng một món quà vừa dày vừa nặng, hơn nữa còn mời thôn trưởng Lý chứng kiến, nhận Vu thị làm con gái nuôi.
Lý Anh Nương gật đầu, còn có chút không hiểu, nhưng mẹ chồng là một quả phụ mà còn có cuộc sống tốt như vậy, thậm chí còn sống tốt hơn mẹ ruột của nàng ta, nàng ta cũng cảm thấy đúng.
Mặc dù trước đây không vừa ý nhưng mà bọn họ cũng không cãi nhau.
Nếu như ông cụ Chu không nói với bà ta, vẫn là giấu diếm bà ta mà cùng Triệu Lão Lại giở trò xấu thì Tam quả phụ cảm thấy mình không thể đi theo ông cụ Chu trong con đường đen tối được.
Tam quả phụ trâm mặc không nói gì, trong lòng suy tư xem nên làm cái gì.
Một hồi lâu, Tam quả phụ có quyết định, nếu như ông cụ Chu nói với bà ta về lai lịch và mục đích của Triệu Lão Lại thì bà ta sẽ nghĩ biện pháp ứng phó cùng ông cụ Chu.
Sau khi Lý Anh Nương trở về thì cảm thấy mệt mỏi, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Nếu ông cụ Chu không còn thì bà ta còn có thể tái giá với Vương lão đầu, Lý lão gia...
Nhưng nếu như không thể ở lại trấn Cát Tường thì tiên không còn, tính mạng cũng không còn, Tam quả phụ cảm thấy tình cảnh sẽ thảm hại hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này thì Tam quả phụ hơi yên tâm, cẩn thận quan sát.
Ông cụ Chu đưa Triệu Lão Lại đến quán trọ Cát Tường, đặt căn phòng tốt nhất, thậm chí còn trả tiên phòng xong thì mới trở về.
DTV
Đường Vân Sơn nhận được hồi báo thì dẫn người đi tuần tra ở xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-460.html.]
Lúc này hắn ta nhìn thấy ông cụ Chu thì cười ha hả hỏi: "Chu đại thúc, trời tối, mà tay chân của ngươi cũng đã lẩm cẩm, nên về nhà nghỉ sớm đi."
Đường Vân Sơn vẫn luôn kiêng kị ông cụ Chu, hơn nữa cũng đang nhìn chằm chằm ông cụ Chu, nhưng mặt ngoài thì có mối quan hệ không tệ với ông cụ Chu, thường xuyên đi uống rượu.
Ông cụ Chu ngẩng đầu, cầm đèn lồng, ha ha cười nói: "Vân Sơn sao, ta đưa một người bạn tốt đến quán trọ, lần này trở về. Bây giờ trời đang rất lạnh, các ngươi cũng thật cực khổ. Thật ra trấn của chúng ta rất bình yên, các ngươi cũng không cần phải đi tuân tra nhiều lần như vậy."
Đường Vân Sơn cười cười: "Cũng không thể nói như vậy. Nếu như chúng ta không tuần tra thì cũng thể yên bình như vậy được."
Một ngày hai ngày thì có lẽ không bị ai phát hiện, nhưng qua thời gian dài thì mấy người tuần tra này sẽ phát hiện.
"Đa tạ Chu đại thúc." Đường Vân Sơn đáp lời, sau đó cùng những người khác tiếp tục đi tuần tra.
Những người này từng thấy máu, lá gan cũng lớn, võ công cũng cao, cũng rất trung thành với Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh. Cho dù có mua chuộc thì cũng chưa chắc là người ta sẽ chấp nhận, hơn nữa bọn họ cũng không có khả năng mua chuộc tất cả mọi người.
Trấn Cát Tường này thật sự rất khác, ở các thị trấn khác, phần lớn là người đi gõ canh sẽ tuần tra. Nhưng mà tại trấn Cát Tường, toàn bộ mấy người này đều là sát nhân ở trong biển m.á.u thây ma về.
Ông cụ Chu nhìn mấy người Đường Vân Sơn rời đi, trong lòng có chút thấp thỏm.
Trấn Cát Tường vẫn có một số người thỉnh thoảng lén lút rời đi để đánh bạc.
Ông cụ Chu cười ha hả: "Nói cũng phải, không quấy rầy các ngươi tuần tra, mau đi làm việc đi. Trời rất lạnh, nếu cảm thấy lạnh thì đến chỗ ta uống chút rượu làm ấm người. .
Nhưng mà nếu như không hợp tác cùng Triệu Lão Lại thì Triệu Lão Lại cũng sẽ không bỏ qua miếng thịt mỡ như thôn Cát Tường.
Không có lợi lắm!
Ngoài miệng Triệu Lão Lại nói rất dễ nghe, nhưng ai cũng biết thỏ khôn có ba hang, làm sao mà một người thông minh như Triệu Lão Lại lại không có kế hoạch dự phòng chứ?
Đến lúc đó, nếu như khai ông ta ra thì ông ta cũng đừng hòng tiếp tục sống ở trấn Cát Tường. Thật vất vả mới tích góp được chút sản nghiệp, còn có cửa hàng, tất cả sẽ bị mất.
Tam quả phụ biết rõ, thử tìm hiểu hỏi: "Bình thường hơi dính vào gối thì sẽ ngủ mất, tại sao hôm nay lật qua lật lại mà không ngủ được? Có phải là Triệu Lão Lại ca kia muốn mượn bạc không? Nếu như không nhiều thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ."
Nhưng cho dù có làm như thế nào thì ông cụ Chu cũng cảm thấy tình thế khó xử.
Tối nằm ngủ ở trên giường, lật qua lật lại ngủ không được.
Nếu như ông ta không hợp tác thì sẽ bị trả đũa, khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Trong căn phòng tối, ông cụ Chu lộ vẻ khổ tâm: "Nếu như chỉ là vay tiền thì cũng thôi đi. Chúng ta có cửa hàng, có tiền tiết kiệm, một năm cũng kiếm được không ít tiền. Còn thu hoạch được rất nhiều ớt."
Tam quả phụ nghe nói như thế thì giả vờ lo lăng, hỏi: "Không phải vay tiên, vậy thì là làm gì? Đương gia, mặc dù chúng ta chỉ là vợ chồng nửa đường, nhưng ta vẫn luôn một lòng với chàng. Nếu chàng có chuyện gì thì cũng không nên giấu diếm ta."
Ông cụ Chu há to miệng, muốn nói thẳng ra.
Nhưng mà lại lo Tam quả phụ không giữ được miệng, lỡ như tiết lộ ra ngoài thì ông ta cũng chỉ còn một con đường chết.