Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 701
Cập nhật lúc: 2024-09-24 11:52:03
Lượt xem: 11
Chương 701: Được Mùa
Lệ thái phi mỉm cười, gật đầu: "Được, ngươi yên tâm, trong nhà có ta, ta giúp ngươi lo liệu." Cố lão phu nhân có chuyện vui, tinh thần sảng khoái, mới đầu không quen thời tiết, giờ thì vui lắm nên cũng quên béng. Bà ấy hỏi han Cửu công chúa ân cần, còn bảo đầu bếp trổ hết tài năng nấu đủ món ngon cho công chúa. Cố Tấn lần này đích thân đến tiễn Cố lão phu nhân, dàn xếp chỗ ở ổn thỏa xong thì gửi thiệp mời cho phủ Đại Đô Thống, muốn tới cửa bái phỏng. Một là thỉnh an Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh. Hai là muốn gặp vị hôn thê Lý Lệ. Liễu Phán Nhi biết Cố lão phu nhân và Lệ thái phi tới, hôm sau liền đến nhà bái phỏng, nhân tiện dắt bọn nhỏ theo. Cố Tấn nhìn thấy Lý Lệ, miễn bàn vui vẻ cỡ nào. Theo chân Đức Thụy phu nhân, Lý Lệ càng thêm tri thư đạt lý, rực rỡ lóa mắt. Cố lão phu nhân cười nói: "Đám thanh niên các ngươi ra vườn dạo đi, ta nói chuyện với Đức Thụy phu nhân.”
"Vâng, tằng bách tổ mẫu." Cố Tấn đáp lời, dẫn mọi người ra hoa viên phía sau.
Bây giờ chỉ còn Cố lão phu nhân, Lệ thái phi và Liễu Phán Nhi.
Cố lão phu nhân cầm tay Liễu Phán Nhị, chân thành cảm tạ: "Phan Nhi, lần này nhờ có con. Con vừa may mắn vừa tốt bụng.
Liễu Phán Nhi khiêm tốn: 'Đó cũng vì công chúa muội muội làm người dễ gần, khiến ta không kiềm được muốn qua lại nhiều hơn."
Lệ thái phi cười: "Dù sao hai người các ngươi đều tốt, hai tốt gom thành một." Mấy người hàn huyên một hồi, Liễu Phán Nhi nói: "Sắp thu hoạch vụ thu, sau này không phải ngày nào ta cũng đến, lão phu nhân và Thái phi nương nương phải bận rộn nhiều. Lat nữa ta sẽ báo với công chúa muội muội một tiếng."
Lệ thái phi khen ngợi: "Ở trong cung, bệ hạ rất hay khen ngợi Đức Thụy phu nhân, rất giỏi làm day kho lúa. Chuyện hệ trọng như thu hoạch vụ thu đương nhiên phải dốc hết tâm trí vào làm, Đức Thụy phu nhân vội là phải, ngươi cứ vội đi, không sao đâu."
Cố lão phu nhân cũng đồng ý: "Trong nhà có chúng ta, nếu con không yên tâm đám trẻ trong nhà thì có thể gửi chúng sang đây.'
Liễu Phán Nhi cười nói: "Không cần đâu, đứa nhỏ ở nhà học với thầy, đứa lớn hơn cũng bận rộn với con mà."
Lúc này, Cố lão phu nhân nghĩ tới Cố Tấn: "Tiểu tử Cố Tấn kia học vấn không tệ, nhưng suốt ngày đọc sách sẽ thành mọt sách. Ta bảo nó theo con xuống đồng xem nông dân vất vả làm việc còn lĩnh hội được nhiều việc hơn là đọc vạn quyển sách.
Liễu Phán Nhi không từ chối: "Nếu Cố Tấn bằng lòng thì cứ để hắn đến. Học nhiều một chút, tránh việc tương lai làm quan mà chẳng biết này biết kia."
"Phiên con rồi." Cố lão phu nhân cười nói, có cháu chắt chít, đứa nào cũng bớt lo. Tháng chín là mùa thu hoạch.
Ngô Tam Tráng cũng từ quân đội về, giúp gia đình thu hoạch vụ thu.
Mười mẫu củ cải đường trồng trong nhà đã chín hất.
"Cha, mau thu củ cải đường, con từ trong thành về, nghe nói củ cải đường hai văn tiên một cân." Ngô Tam Tráng về nhà, vừa ăn cơm vừa thúc giục.
Ông cụ Ngô nghe vậy thì mặt mày hớn hở: "Ta thấy củ cải đường của chúng ta vừa to vừa chắc nịch, ước tính nặng mấy nghìn cân. Một mẫu đất có thể kiếm được mười lượng bạc, nhà chúng ta có mười mẫu đất, đó là một trăm lượng bạc." Bà cụ Ngô cũng cười ha hả: "Đúng vậy, sớm biết củ cải đường kiếm được nhiều tiền như vậy thì năm nay mình đã trồng nhiều hơn rồi."
Ngô Tam Tráng cười: "Chúng ta muốn trông nhưng làm gì có đủ giống mà trồng. Muốn trồng nhiều thì phải tự giữ lại hạt giống."
Bà cụ Ngô liên tục gật đầu: "Giữ lại, ta sẽ chọn những hạt to vừa khỏe rồi gieo xuống đất, khi chúng hoàn toàn trưởng thành, mình có thể thu thập hạt củ cải đường rồi."
Ngô Tam Tráng nhắc nhở: "Cha nương, lá củ cải đường phơi khô, có thể dùng cho thỏ bò dê, đừng lãng phí."
Ông cụ Ngô không thể hài lòng hơn với cuộc sống hiện tại của mình.
"Biết lâu rồi, mỗi lần trong thành đến tuyên truyền cách trông trọt, ta, nương ngươi, còn có ca tẩu ngươi đều đi nghe, nhớ rồi."
"Trong nhà bắt được ba con heo, sáu con dê, hai con trâu và mấy chục con thỏ. Lá củ cải đường nhà chúng ta đủ sức nuôi chúng.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà, trừ chị dâu đang mang thai và hai đứa nhỏ dưới sáu tuổi, những người khác đều xuống đồng làm việc.
Ngô gia nhiều nam đỉnh tráng niên, khom lưng dùng sức nhổ củ cải đường, mỗi tay một củ, tốc độ nhanh cực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-701.html.]
Chị dâu cả Ngô, bà cụ Ngô, ông cụ Ngô và ba đứa nhỏ thì cắt lá củ cải đường.
Lá cũng được trải phẳng trên mặt đất, chờ khô thì thu lại.
Một buổi sáng, bảy huynh đệ nhổ bốn mẫu đất củ cải đường. Lúc này có thể thấy nam nhân làm việc nhanh nhẹn hơn nhiều.
Chị dâu Ngô tới đưa cơm, cả nhà cúi đầu ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp.
Ngô Tam Tráng bỏ củ cải vào bao tải, chất đầy mười bao: "Cha nương, nhà chúng ta không có chỗ để những củ cải này, hay là thu hoạch rồi mang đi bán luôn nhé."
Ông cụ Ngô gật đầu: "Được, vậy ngươi đi bán, chúng ta tiếp tục thu hoạch."
Ngô Tam Tráng buộc chặt xe bò bằng dây thừng rồi vội đến chợ thành Tang bán củ cải đường.
Củ cải đường Ngô gia được thu gom sạch sẽ, kiểm tra sơ qua rồi mang đi cân, hai văn tiền một cân, mười bao tổng cộng chín trăm hai mươi cân.
Tổng có một nghìn tám trăm bốn mươi văn, tức một lượng tám đồng bốn mươi văn.
Buôn bán trót lọt như vậy, Ngô Tam Tráng vui lắm, đi cắt năm cân thịt, buổi trưa để chị dâu ăn thêm đồ ngon.
Dù sao thu hoạch vụ thu rất mệt, không thể không ăn ngon.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chị dâu Ngô cầm thịt thì cam đoan sẽ hầm cho mọi người ăn, buổi trưa cho mọi người ăn ngon uống ngon.
Lúc Ngô Tam Tráng rời khỏi nhà, hắn ta mang theo một ấm nước sôi cho người nhà.
DTV
Ngô Tam Tráng bán liên tù tì, cả ngày bán hết mười xe, gân hai mươi lượng bạc. Dưới ruộng vẫn còn củ cải đường đã nhổ xong, ông cụ Ngô lo lắng, bảo hai đứa con trai vác theo chăn đệm ra đó trông. Ngô Tam Tráng đưa bạc cho phụ thân: "Cha, đây là tiền bán củ cải của hôm nay, con tiêu bảy mươi lăm văn tiền mua thịt rồi."
Ông cụ Ngô nhận bạc, yêu thích không buông tay: "Trời ạ, bận rộn một năm, cuối cùng cũng thấy bạc." Những người khác cũng rất vui vẻ, mệt mỏi giờ chẳng còn quan trọng, cuộc sống như vậy mới có khởi đầu.
Bà cụ Ngô rất vui nhưng cũng rất buồn phiền: "Bây giờ có tiền có thể xây nhà, mua đồ, nhưng nữ nhi phương Bắc quá ít, nhà chúng ta tính từ Tam Tráng còn chưa tim được vợt"
Ông cụ Ngô suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta nghe lão tộc trưởng nói, đợi xong việc rồi bảo con trai thứ hai trở về một chuyến, đón con cả nhà nó ve nữa."
"Hay là ta cũng theo vê một chuyến, thu xếp cho bốn đứa con trai của chúng ta bốn vị cô nương? Trước đây không có tiền nên phải độc thân, nhưng bây giờ có tiền rồi, lại độc thân nữa thì chẳng khác nào nói người làm phụ mẫu như chúng ta không có bản lĩnh."
Nghe chồng mình nói như vậy, bà cụ Ngô tỏ ra lo lắng: "Trời đông giá rét, ngươi có tuổi rồi, không trụ nổi đâu!"
Lúc này, anh cả Ngô trầm giọng nói: "Cha, trưởng huynh như cha, hay là để con về đi, vừa lúc bầu bạn với anh hai nhà bác cả. Cuộc sống bên này tốt như vậy, Lan Nương cũng muốn đón cha mẹ huynh đệ của nàng tới."
Chị dâu Ngô cũng vội vàng nói: "Anh cả, ta cũng nhờ người viết thư báo cho cha mẹ huynh đệ, bảo họ cũng tới đây."
Bà cụ Ngô nghĩ đến nhà chồng của hai đứa con gái, trong lòng chợt thấy chán nản: "Con cả và con thứ hai đều về, nhận luôn hai cô em gái của các ngươi, dù cho nhà chồng của em gái ngươi không muốn, các ngươi nói xem tụi nó có về không?”
"Nếu họ không chịu đến thì bảo hai đứa em gái của các ngươi hòa ly với bên đó đi rồi dắt díu nhau về nhà, ta tìm hai thằng bé chưa kết hôn bên này cho chúng."