Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 16: Phù Dung Diện 2
Cập nhật lúc: 2024-11-23 12:51:23
Lượt xem: 628
Thiếu niên tiếp tục lên lớp, lời lẽ sắc bén nhưng giọng điệu lại đều đều như một AI lạnh lùng.
Mỗi câu nói ra đều như chấm một dấu chấm câu: “Ta là người mà ngươi có thể mơ tưởng sao? Nhìn ngươi xem, đầu bù tóc rối. Còn chẳng thèm rửa mặt mà đã dám đến quyến rũ ta. Bộ ta dễ dụ dỗ lắm à?”
Tôi khịt mũi, định bụng xuống nước nịnh nọt, mong qua chuyện.
Tôi: “… Xin lỗi, lần sau ta sẽ rửa mặt sạch sẽ rồi lại đến.”
Thiếu gia: “…”
Cậu ta ngẩn người, khẽ hừ một tiếng rồi quay về phòng.
Tôi đứng chôn chân ở cửa, nghe thấy tiếng gầm gừ mơ hồ của một con quái vật trong phòng.
Nhìn sắc trời, đúng là giờ Dậu.
Tôi thầm nghĩ: Mấy nha hoàn leo lên giường thiếu gia đều mất tích.
Thiếu gia đêm nào cũng ngủ trong phòng, vậy mà vẫn bình an vô sự.
Không lẽ, thiếu gia chính là yêu quái?
Hay là, yêu quái không ăn thịt đàn ông, chỉ nhắm vào các thiếu nữ?
3.
Đêm thứ hai, tôi lại đến.
Lần này không bị thiếu gia bắt gặp, cậu ta đang chăm chỉ đọc sách trong thư phòng, tôi thuận lợi lẻn vào phòng ngủ.
Trời đã tối om nhưng lối vào thế giới bên trong vẫn chưa mở ra.
Tôi chờ đến mức mí mắt muốn dính chặt vào nhau, suýt chút nữa thì ngủ gục.
Trời càng lúc càng tối, gần đến giờ Tý, trên chiếc giường bạch ngọc cuối cùng cũng xuất hiện những sợi tơ nhện, tấm màn the xanh sạch sẽ cũng nhuốm đầy bụi bặm.
Tiếng động sột soạt vang lên!
Tôi bừng tỉnh! Cảm nhận được một bàn tay đang từ phía sau thò ra, bóp lấy cổ tôi…
Được lắm, chờ mày lâu lắm rồi! Tôi nhanh chóng rút ra một lá bùa định thân.
Bốp!
Dán thẳng lên trán kẻ đang tấn công.
Sau khi nhìn rõ người này, tôi ngượng ngùng nói: “Thiếu… Thiếu gia…”
“Lại là ngươi.” Thiếu niên khẽ cau mày, vo tròn lá bùa trên trán rồi ném đi, giọng điệu vẫn đều đều như AI vang lên: “Ngươi còn dám đến nữa? Vả lại còn chưa rửa mặt.”
Tiếng động lách cách vang lên, giống như máy dệt vải bị kẹt, cũng giống như có nước súc miệng trong cổ họng.
Là yêu quái!
Khu bình luận run lên bần bật.
[Á á á á, nổi hết da gà rồi!]
[Tiếng động này… Giống phim “Ju-On” quá!]
[Sợ quá, tôi phải lộn nhào ra quảng trường Nhân Dân, xem livestream cùng các bà cô đang nhảy đầm cho đỡ sợ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-16-phu-dung-dien-2.html.]
Đoạn thiếu gia vẫn không hề hay biết, tiếp tục mắng nhiếc tôi: “Ngươi đúng là quá đáng. Cả việc quyến rũ người khác cũng không bằng mấy nha hoàn kia. Không rửa mặt, không trang điểm, lôi thôi lếch thếch. Thực sự không phải gu của ta…”
Tôi vội vàng cắt ngang lời cậu ta: “Im miệng! Yêu quái sắp đến rồi, ngươi mau trốn đi!”
Tôi ấn đầu cậu ta xuống, nhét cậu ta xuống gầm giường!
Trong đôi mắt lạnh lùng của thiếu gia thoáng hiện lên vẻ khó chịu.
Cậu ta hất tay tôi ra, đẩy mạnh một cái, khiến tôi ngã xuống giường: “To gan. Yêu quái gì chứ? Tử bất ngữ quái lực loạn thần, trên đời làm gì có yêu quái? Chẳng qua là mấy câu chuyện bịa đặt của đám văn sĩ thối tha, trò cười mua vui lúc uống trà của lũ người tầm thường thôi…”
Cậu ta đứng trên cao, túm lấy cổ áo tôi, thao thao bất tuyệt.
Ngay sau đó–
Chiếc giường sụp xuống, hai chúng tôi cùng rơi vào “thế giới bên trong”.
4.
Thế giới bên trong mù mịt sương khói.
Chúng tôi rơi vào một ngôi nhà cổ hoang phế, trong đại sảnh đặt mấy chiếc quan tài âm u.
Tôi rơi vào một chiếc lồng sắt, kèm theo tiếng “cạch” một cái, tôi bị nhốt bên trong.
Thiếu gia thì rơi trúng một chiếc quan tài.
Vị thiếu gia cao ngạo lúc nãy vừa xoa xoa trán bị va đập, vừa ngơ ngác nhìn xung quanh: “Nha đầu, ngươi đâu rồi?”
“Ta ở trong cái lồng phía sau ngươi nè!”
“Nói chuyện đi…” Cậu ta hoang mang nhìn quanh, giọng điệu vốn dĩ đều đều lần đầu tiên có chút biến đổi: “Chẳng lẽ chỉ có mình ta rơi xuống đây thôi sao? Đây là đâu? Sao dưới gầm giường ta lại có một căn mật thất?”
Cậu ta không nghe thấy tôi nói.
Dù tôi có hét toáng lên, cậu ta cũng chẳng hề hay biết.
Cậu ta cố gắng tìm kiếm cơ quan để quay về phòng mình.
Thiếu gia cẩn thận mở từng chiếc quan tài ra, thở phào nhẹ nhõm: “Trống không…”
Trống không mới đáng sợ đấy!
Xác c.h.ế.t trong quan tài chắc chắn đã bò ra ngoài rồi…
Quả nhiên, nhờ ánh trăng mờ ảo, ngay sau đó tôi đã nhìn thấy một xác c.h.ế.t cháy đen thò đầu ra từ xà nhà, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm xuống thiếu niên đang đứng phía dưới.
“Cẩn thận!” Tôi lo lắng thay cậu ta: “Nhìn lên trên kìa!”
Vút–
Xác c.h.ế.t nhảy xuống, định leo lên cổ cậu ta!!
Thiếu gia vừa lúc đó lại bước tới lấy đá lửa trên bàn thờ.
Rầm–
Xác c.h.ế.t đ.â.m sầm xuống sàn nhà ọp ẹp, rơi xuống tầng hầm sâu hơn.
Nguy hiểm thật!!
Tôi lau mồ hôi trên trán: “… May mắn ghê.”