Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:18
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc “bãi phân trâu” Tống Ngọc Lan cầm tiền lẻ quay lại, cô nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của người phụ nữ kia liền cảm thấy thật khó hiểu.

Lục Trạch Dân vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi, lộ ra hàm răng trắng như ngọc trai, lịch sự tiễn người phụ nữ kia rời đi.

“Sao tôi có cảm giác chị ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ vậy nhỉ?” Tống Ngọc Lan ngẩng đầu hỏi Lục Trạch Dân, trong ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.

Lục Trạch Dân quay lại nhìn cô, đôi mắt sáng ngời cực kỳ nổi bật trên gương mặt đầy vết bôi đen của cô. Nghĩ đến lời so sánh “phân trâu” kia làm anh không kìm được mà khẽ ho một tiếng cười.

“Có lẽ chị ta thấy em rất dễ thương.” Lục Trạch Dân nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Gần đến trưa rồi, chúng ta đi ăn trước đã.”

Ba người ghé vào một tiệm ăn nhanh để dùng bữa. Sau khi ăn xong, họ đến ba ngã tư đường và gõ cửa căn nhà.

Người ra mở cửa vẫn là cô bé nhỏ với hai b.í.m tóc. Cô bé mở to đôi mắt lanh lợi, vui mừng reo lên: “Mẹ ơi, anh đẹp trai và chị gái kia đã đến!”

Tống Ngọc Lan nghe thấy vậy thì bất giác quay sang nhìn Lục Trạch Dân. Hôm nay anh vẫn mặc bộ đồ thể thao đen, ôm gọn lấy thân hình cao ráo vạm vỡ của anh, khiến dáng anh trông càng vững chãi hơn. Trong ánh mắt và nét mặt của anh luôn toát lên vẻ tự tin và điềm đạm, Tống Ngọc Lan không khỏi thầm cảm thán là quả thật nữ thần tạo hóa đã quá ưu ái anh.

Đúng là nam chính trong truyện chẳng thể sánh được với một sợi tóc của Lục Trạch Dân.

Suốt buổi chiều hôm đó, Tống Ngọc Lan hoàn thành giao dịch với người phụ nữ và nhận được cuốn sổ đỏ đầu tiên thuộc về mình. Dù là vay tiền để mua, nhưng điều đó cũng giúp cô cảm thấy có chút gắn bó với thế giới này hơn.

Trên đường về, Tống Ngọc Lan không thể ngăn được nụ cười rạng rỡ trên môi.

Thấy hiếm khi thấy Tống Ngọc Lan vui như vậy, Đào Tử liền hỏi: “Em có vẻ rất thích ngôi nhà này?”

Tống Ngọc Lan đương nhiên gật đầu: “Nhà cửa chính là chỗ dựa an toàn của phụ nữ. Chị thử nghĩ xem, nếu chị có mười vạn thì chị sẽ mua xe hay mua nhà?”

Đào Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Đúng vậy, chiếc Santana cũ này chị mua mất hơn bảy vạn, nhưng chị cũng từng nghĩ với bảy vạn đó thì mua nhà chẳng phải tốt hơn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-119.html.]

Ngồi ở ghế sau, Lục Trạch Dân nghe đến hai từ “an toàn” thì khẽ nhướng mày. Anh cũng có vài căn nhà được gia đình tặng từ khi trưởng thành, nhưng chúng đều ở Bắc Kinh.

“Sau này em định thi đại học ở đâu?” Lục Trạch Dân đột ngột hỏi, trong đầu thầm tính nếu Tống Ngọc Lan không đến Bắc Kinh thì anh sẽ mua nhà ở nơi cô đến. Dù sao với tiền trợ cấp hiện tại của anh thì cũng đủ để mua thêm hai căn nhà nữa.

Tống Ngọc Lan nghĩ Lục Trạch Dân thật kỳ lạ. Đang nói chuyện nhà cửa sao tự dưng lại nhảy sang chuyện thi đại học, nhưng cô vẫn đáp: “Có lẽ sẽ là đại học sư phạm Bắc Kinh.”

Nếu thi tốt thì cô sẽ nhắm đến hai trường đại học danh tiếng kia. Nhưng cô không muốn nói quá nhiều, sợ bị xem là kiêu ngạo.

“Bắc Kinh à, rất tốt.” Lục Trạch Dân khẽ nhếch môi, giọng điệu vui vẻ hẳn lên khi nhìn vào mái tóc tròn trịa của Tống Ngọc Lan.

Cả hai chuyến đi đều an toàn khiến Đào Tử yên tâm hẳn, thế là cô ấy quyết định quay lại việc kinh doanh quần áo.

Tống Ngọc Lan vẫn không có ý định tham gia vào việc bán quần của Đào Tử. Còn về chuyện kinh doanh tất thì cô đã thống nhất với Tiểu Hắc rằng cứ mười ngày mới tới lấy hàng một lần.

Vì kỳ thi đại học sắp đến nên cô không thể tiếp tục theo Đào Tử đi Bằng Thành hàng ngày nữa, nên cô giao nhiệm vụ bảo vệ Đào Tử cho Lục Trạch Dân, với mức lương vẫn như cũ – một trăm đồng mỗi chuyến.

Lục Trạch Dân liếc nhìn Tống Ngọc Lan thật sâu, tới ngày hôm sau anh liền dẫn theo Trần Chiếu đến. Đầu gối của Trần Chiêu vẫn còn băng bó, anh bước đi khập khiễng.

“Trần Chiêu được nghỉ phép dài hơn tôi, cậu ấy còn là người Quảng Đông. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ phù hợp để làm bảo vệ hơn tôi.”

Đào Tử nhướng mày nhìn Tống Ngọc Lan đầy ẩn ý. Tối qua, khi Tống Ngọc Lan nói chuyện với cô thì cô đã bảo rằng trông Lục Trạch Dân không giống người thiếu tiền, chắc chắn anh nhận công việc này là vì Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan nhìn đầu gối của Trần Chiêu: “Chân anh ấy như vậy liệu có lái xe được không?”

“Không sao đâu, tôi chỉ bị nứt xương thôi, đạp chân ga chẳng ảnh hưởng gì cả.” Trần Chiêu đáp ngay.

Khi nghe rằng mỗi chuyến đi Bằng Thành có thể kiếm được một trăm đồng thì Trần Chiêu lập tức đồng ý.

Dù nhà Trần Chiêu không nghèo, nhưng anh ấy lại không có tiền. Gia đình anh ấy cực kỳ phản đối việc anh ấy vào làm tại đồn cảnh sát, dù có tấm gương của bác anh ấy làm trước đó nhưng gia đình vẫn không tán thành mà chỉ có bác anh ấy ủng hộ. Tuy nhiên, lương của cảnh sát cũng không cao, mỗi tháng chỉ khoảng một trăm đồng. Từ nhỏ đã quen sống trong cảnh giàu sang, giờ lại bị gia đình cắt đứt nguồn chu cấp, anh ấy phải từ bỏ rất nhiều sở thích.

Loading...