Việc được sống lại ở thời đại này, giữa một thế giới xa lạ khiến cô luôn có cảm giác lo được lo mất với tình thân, tình bạn và cả tình yêu.
Đôi khi giữa đêm, cô tự nhủ với mình rằng tất cả những điều này thuộc về “nguyên chủ” chứ không phải cô.
Nhưng rồi cô lại tự hỏi: cô đang sống, tại sao lại phải làm khổ bản thân mình như vậy? Cô đã có tất cả, vậy thì tại sao không sống một cuộc đời tự do và phóng khoáng hơn?
Những gì bên ngoài, sinh không mang đến, c.h.ế.t không mang đi. Cuộc sống là để trải nghiệm!
Nếu kiếp này sống như kiếp trước thì việc sống lại có ý nghĩa gì?
Tư tưởng của Tống Ngọc Lan ngày càng rõ ràng, những lo âu bủa vây cô từ khi sống lại dần dần tan biến.
Tống Ngọc Lan cô cuối cùng cũng đã thực sự sống lại!
Lục Trạch Dân bắt đầu kể: “Trước đây anh từng nói là anh vào quân đội ngay sau khi tốt nghiệp cấp hai, ở lại quân đoàn dã chiến ở Bắc Kinh ba năm. Dĩ nhiên, mọi điều kiện ở Bắc Kinh tốt hơn nhiều so với Bạch Sa. Vậy tại sao anh lại chọn đóng quân ở Bạch Sa? Chuyện này phải bắt đầu từ hồi nhỏ, anh sẽ nói ngắn gọn thôi.”
“Mẹ anh là một người rất cứng rắn và độc đoán. Lúc đó, bà ấy muốn anh chuyển sang làm chính trị, nhưng anh không thích. Anh chỉ muốn làm một người lính bảo vệ đất nước như cha anh mà thôi. Cuối cùng, khi không thể thỏa thuận với mẹ, anh quyết định đến đơn vị quân đội ở Bạch Sa.”
Trong giọng nói của Lục Trạch Dân có chút buồn bã, rõ ràng tình cảm của anh dành cho mẹ mình là yêu ghét đan xen.
Tống Ngọc Lan không đồng cảm mà thẳng thắn hỏi: “Vậy anh có kế hoạch gì cho tương lai?”
Lục Trạch Dân trả lời nghiêm túc: “Anh sẽ ở lại đơn vị Bạch Sa tối đa thêm một năm nữa rồi sẽ trở về quân đoàn dã chiến ở Bắc Kinh. Không phải vì nhượng bộ với mẹ anh, mà vì đây là điều chỉnh theo quy trình thăng tiến chính thức.”
Rõ ràng trong cuộc đấu trí với mẹ, cuối cùng anh đã thắng. Con đường sự nghiệp quân đội của anh vẫn sẽ tiếp tục.
Tống Ngọc Lan thắc mắc: “Trong quân đội anh không được tự do nhiều, chúng ta sẽ phải yêu xa...”. Thời đại này đâu có như sau này, khi người ta còn có thể gọi video.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-123.html.]
Lục Trạch Dân nhanh chóng trấn an: “Em yên tâm, mỗi khi có thời gian nghỉ ngơi là anh sẽ lập tức đến tìm em. Em thi đại học xong sẽ đến Bắc Kinh mà, anh sẽ cố gắng rút ngắn thời gian ở đây và sớm về Bắc Kinh với em!”
Tống Ngọc Lan bật cười: “Hẹn hò đâu cần lúc nào cũng phải ở cạnh nhau. Chúng ta đều là người trưởng thành, mỗi người đều có công việc riêng. Người yêu chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộc sống chứ không cần phải vì chuyện đó mà làm ảnh hưởng đến công việc chính.”
“Nhưng em là công việc chính của anh, sẽ không bởi vì em mà chậm trễ công việc khác. Chỉ có những thứ khác mới cản trở anh gặp em” Lục Trạch Dân trả lời thẳng thắn, Tống Ngọc Lan liền chuyển sang chủ đề khác để tránh không khí trở nên ngượng ngùng.
“Vậy anh có vị hôn thê hay cô gái nào anh yêu mà không có được không?”
Lục Trạch Dân nhớ đến chuyện Chu Huệ nói muốn liên hôn với nhà họ Đoạn. Lần trước anh đã từ chối rõ ràng, nếu mẹ anh thực sự phớt lờ mong muốn của anh và tiếp tục sắp đặt thì anh sẽ không ngại rời khỏi nhà họ Lục.
Anh ngẩng đầu lên dứt khoát trả lời: “Không có hôn thê, còn cô gái mà anh từng yêu nhưng không với tới được thì có.”
Tống Ngọc Lan nheo mắt lại, Lục Trạch Dân liếc nhìn cô: “Nhưng giờ cô ấy đã là người yêu của anh rồi.”
Ý anh rõ ràng là Tống Ngọc Lan chính là cô gái anh yêu mà không với tới được kia.
Tống Ngọc Lan mỉm cười, ngắm nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ. Lần đầu tiên cô cảm thấy cảnh vật trên đường đi thật thanh bình và tươi đẹp.
Lục Trạch Dân thỉnh thoảng lại quan sát Tống Ngọc Lan, thấy cô luôn mỉm cười nhẹ nhàng, anh liền biết mình đã thực sự đã bước vào được trái tim cô.
Anh nghĩ đến việc cuối năm Tống Ngọc Lan sẽ lên đại học, trong lòng đầy nôn nao muốn về đơn vị ký ngay đơn thăng chức để được điều chuyển nhanh hơn. Trước đây, anh còn đắn đo có nên trở về Bắc Kinh không, vì nơi đó chẳng có gì khiến anh lưu luyến cả. Về sẽ chỉ thêm phiền lòng.
Nhưng giờ anh thấy vui mừng vì mình đã không bồng bột từ chối cơ hội về Bắc Kinh.
Sau khi lấy tất xong, họ liền ghé qua căn nhà mà Tống Ngọc Lan mua ở ngã ba. Có lẽ người phụ nữ và con của cô ấy đã dọn đi nên xung quanh trở lên yên ắng hẳn.
Tống Ngọc Lan nói với Lục Trạch Dân rằng cô sẽ lên kế hoạch kinh doanh sau khi thi đại học xong.
Lục Trạch Dân nhớ đến những gì mình đã điều tra, nhưng quyết định không xen vào. Dù sao thì Tống Ngọc Lan rất thông minh, cô không cần phụ thuộc vào anh để làm gì cả.