Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-04-10 23:29:49
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 55

 

Bà lão kéo cô gái trẻ đứng gần thêm một bước nói: “Ôi chao, cháu đẹp trai quá! Cháu có bạn gái chưa?”

Lục Trạch Dân sững lại, thấy ánh mắt Tống Ngọc Lan dường như ánh lên vẻ thích thú, anh nhoẻn miệng cười nhẹ, rồi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như đang cầu cứu.

Tống Ngọc Lan quay đầu đi, cô không định xen vào chuyện này. Nào ngờ Lục Trạch Dân lại giơ tay chỉ về phía cô: “Cô ấy chính là bạn gái cháu.”

Bà lão và cô gái trẻ nhìn theo hướng tay chỉ của Lục Trạch Dân. Dù bị chiếc khăn đen che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt đó cũng đủ biết cô gái này rất đẹp.

Bà lão lịch sự hỏi: “Cháu gái, cậu này thực sự là bạn trai cháu à?”

Tống Ngọc Lan định lắc đầu, nhưng Lục Trạch Dân đã nhanh chóng đáp lời: “Bà nghĩ bọn cháu đang lừa bà sao? Đương nhiên là bạn gái cháu rồi.”

Tống Ngọc Lan nhớ rằng thời điểm này xã hội rất nghiêm khắc với những vấn đề liên quan đến quan hệ nam nữ. Tội danh “lưu manh” không phải chuyện đùa, ở nơi công cộng, ngoài những cặp đôi chính thức thì việc hai người khác giới tiếp xúc quá gần cũng có thể bị chỉ trích.

Tống Ngọc Lan im lặng, trừng mắt nhìn Lục Trạch Dân.

Nhưng đúng lúc này, bà lão và cô gái đã quay lưng bỏ đi: “Thôi, người ta có bạn gái rồi, về thôi. Cháu đi gặp mặt anh họ thứ hai của mình đi.”

Khi hai người đi xa dần, Tống Ngọc Lan kéo Tống Ngọc Cảnh ra xa Lục Trạch Dân thêm chút nữa.

Nhưng Lục Trạch Dân dường như không để ý đến hành động của cô, lại tiến thêm một bước, giờ thì Tống Ngọc Cảnh đứng ở giữa, còn cô và anh đứng hai bên. Nhìn từ ngoài vào, người ta dễ lầm tưởng họ là một cặp vợ chồng đang dẫn theo con.

Tống Ngọc Lan cảm thấy thật bất lực, nhưng thấy bà Tống và những người khác đã đi ra khỏi cổng soát vé nên cô không tiện nói thêm điều gì. Cô nhanh chóng kéo Tống Ngọc Cảnh bước nhanh về phía gia đình.

Dù trong lòng có chút không thoải mái, cuối cùng cô vẫn theo cả nhà đến nhà khách của quân đội mà Chu Thế Văn nhắc đến. Khi làm thủ tục nhận phòng, Lục Trạch Dân tinh ý nhận ra trên tờ giấy giới thiệu có ghi rõ địa chỉ chi tiết.

Anh không nói gì, nhưng âm thầm ghi nhớ thông tin ấy trong đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-55.html.]

“Nhà khách có căng-tin, không cần phiếu ăn. Ở đây còn có xe buýt đi khắp nơi. Ngày mai cháu với Lục Trạch Dân có chút việc, nếu mọi người không vội thì đợi đến ngày kia chúng cháu sẽ lái xe đưa mọi người đi tham quan. Chỗ nào của Quảng Đông cháu cũng hiểu rõ cả” Chu Thế Văn nhiệt tình giới thiệu.

“Thôi, không cần đâu. Chuyện sau này chúng tôi có thể tự lo liệu được.” Tống Ngọc Lan nhanh chóng trả lời trước cả bà Tống. “Giờ trời cũng tối rồi, để tôi mời các anh một bữa cơm tại căng-tin nhà khách nhé.”

Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu ngồi xuống.

Một bữa ăn trôi qua trong không khí khá thoải mái nhờ vào sự vui vẻ, cởi mở của Chu Thế Văn.

Sau khi ăn xong, Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn tạm biệt gia đình họ Tống, rời khỏi nhà khách, lên chiếc Ford Mustang đang đợi sẵn ở cửa.

Dương Lệnh ngồi ở vị trí điều khiển nhìn thoáng qua họ, tò mò hỏi: “Sao hai người lại đến nhà khách của bộ đội? Không phải bảo về nhà à?”

Chu Thế Văn ngồi vào ghế phụ, hào hứng kể lại tỉ mỉ về vẻ đẹp của Tống Ngọc Lan, sau đó chỉ vào Lục Trạch Dân: “Cậu có tin không, cậu ấy đã phải lòng người ta từ cái nhìn đầu tiên rồi!”

“Thật á? Vậy tôi phải đi xem chị dâu tương lai trông thế nào mới được.” Dương Lệnh nói rồi chuẩn bị mở cửa xuống xe.

Lục Trạch Dân đá vào ghế lái: “Lái xe về nhà đi. Sau này có dịp thì cậu sẽ gặp được cô ấy.”

“A! Lục ca thật sự nghiêm túc rồi sao!” Dương Lệnh cười phá lên, quay đầu nhìn Lục Trạch Dân vài giây rồi đùa: “Chết thật, Lục ca ngày càng đẹp trai hơn rồi! Vậy thì tiểu công chúa của Bắc Kinh sẽ chịu thả anh đi à?”

“Cái gì? Công chúa Bắc Kinh là ai? Sao tôi chưa nghe gì về chuyện này?” Chu Thế Văn có hứng thú với tin đồn này, ngay lập tức quay sang hỏi dồn dập.

Lục Trạch Dân bực bội lườm Dương Lệnh: “Dương Lệnh, hóa ra những tin đồn vớ vẩn này là do cậu tung ra hả? Muốn c.h.ế.t đúng không? Để tôi tiễn cậu đi luôn nhé!”

“Đừng mà, Lục ca! Tôi bị oan đấy, chuyện này là do Đoạn Giai Giai nói ra. Lần trước trong buổi họp mặt cô ấy đã bảo nhà họ Đoạn với nhà họ Lục đã bàn bạc rồi, chỉ đợi anh trở về từ Bạch Sa là sẽ làm lễ đính hôn thôi. Cả hội đều biết chuyện này mà, chứ không phải tôi bịa đâu. Tôi thấy cô ấy cũng không giống đang nói dối.”

Chu Thế Văn nhìn thấy vẻ mặt Lục Trạch Dân ngày càng lạnh lùng, biết rằng anh sắp nổi giận, liền vội vàng trấn an: “Trạch Dân, chắc có hiểu lầm gì đó. Lát nữa về nhà gọi điện hỏi tiểu cô rồi tính tiếp.”

“Lái xe đi.”

Loading...