Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - 38.7
Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:21:07
Lượt xem: 0
Tương tự, đối mặt với những chuyện khó hiểu, đặc biệt là sở thích cá nhân của người khác, chỉ cần không làm hại đến người vô tội, đều nên giữ một trái tim tôn trọng.
Diệp Thanh Vũ hít sâu một hơi.
Bình tĩnh nào, sao cứ như chưa từng trải sự đời vậy.
Ăn xong đồ nướng, Đồ Sơn Nguyệt chỉ huy: "Tranh thủ khi mặt trời chưa lặn, mau dựng lều lên đi."
Mọi người xếp hàng nhận lều, cuối cùng đến lượt Diệp Thanh Vũ, Đồ Sơn Nguyệt đưa cho cô một cái lều đôi.
"Cô và Tiểu Năng ngủ chung, buổi tối làm ơn trông chừng cô ấy cho kĩ." Đồ Sơn Nguyệt nháy mắt, lộ ra ánh mắt tự cầu phúc.
"Hả?"
Diệp Thanh Vũ khựng lại, theo bản năng liếc nhìn vị sếp xinh đẹp.
Bùi Tiểu Hùng Trúc khẽ nâng ngón tay, nhàn nhã đẩy gọng kính râm: “Diệp Thanh Vũ, cô không muốn ngủ cùng tôi sao?"
Nơi này hiếm có người lui tới, cũng không biết có nguy hiểm gì không. Nhỡ đâu Bùi tổng ngủ một mình, bị bắt cóc cả người đi thì sao.
Diệp Thanh Vũ cảm thấy mình quả thực phải trông nom một chút, nếu không khó mà yên tâm.
"Không có."
Cô cong môi với vị sếp xinh đẹp, dịu dàng nói: "Để tôi dựng lều. Cô muốn ngủ ở đâu?"
"Chúng ta cùng dựng." Bùi Tiểu Hùng Trúc nói.
Cùng nhau chọn vị trí thích hợp xong, một người một gấu trúc bắt đầu dựng lều.
Đầu tiên phối hợp ăn ý, dựng khung lều lên.
Sau đó, nhân loại ngồi xổm xuống, dùng búa đóng cọc lều để cố định lều. Khi vung búa, cánh tay trắng nõn thon thả lộ ra đường nét đẹp đẽ săn chắc.
Bùi Tiểu Hùng Trúc đứng một bên, không tự chủ được mà nhìn đến ngây người, quên cả việc giúp đỡ.
Chỉ cảm thấy càng nhìn càng khát, nơi nào đó trong cơ thể dường như lại âm ỉ nóng lên.
Cô ấy hít thở dồn dập, muộn màng hoàn hồn.