Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - 40.2
Cập nhật lúc: 2025-02-20 17:59:38
Lượt xem: 0
Tim Diệp Thanh Vũ bất giác đập thình thịch, m.á.u nhanh chóng bơm tới tứ chi, sống lưng cũng dâng lên một cơn tê dại, cô dường như cảm nhận được điều gì đó, quay người lại ——
Giây tiếp theo, đôi mắt lập tức mở to, đồng tử co rút lại.
Chỉ thấy giữa rừng trúc xanh, có một con thú khổng lồ với thân hình cao lớn sừng sững đứng đó, toàn thân lông đen bóng dưới ánh trăng sâu thẳm, thấp thoáng lộ ra những hoa văn báo đốm tuyệt đẹp.
Đôi mắt màu ngọc bích thần bí lại cao quý, ánh sáng mờ ảo lập lòe.
Lại là một con báo đen!
Con báo đen này đang nhai gì đó trong miệng, hẳn là chiến lợi phẩm vừa săn được, ăn rất hung dữ.
Một lát sau, báo đen ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
Diệp Thanh Vũ n.g.ự.c nghẹn lại, trong lòng như bị đánh mạnh, cảm giác thần c.h.ế.t ập đến...
Ô Xu mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi vị kỳ lạ, giống như mùi cỏ xanh trong không khí sau mưa.
Cô lắc lắc đầu, khó chịu giơ vuốt muốn gạt miệng, lại phát hiện móng vuốt toàn là bùn đất.
Ô Xu ngây người vài giây, cả người đứng dậy, nhìn xung quanh.
Chỉ thấy lấy cô làm trung tâm, bãi cỏ xung quanh hai mét đều bị tàn phá, có nơi thậm chí chỉ còn lại mảng da cỏ trơ trụi —— giống như bị răng nanh cắn loạn.
"..."
Con báo cả đời ăn thịt ngây ngốc l.i.ế.m khóe miệng, vô thức nhai nhai, nuốt nốt cọng cỏ cuối cùng còn sót lại trong miệng một cách thành thạo.
Đúng lúc này, cô vô tình ngẩng đầu, chạm mắt với đồng nghiệp mới.
Báo báo toàn thân cứng đờ, sau đó cả người sắp xù lông ——
Lại bị con người này nhìn thấy ăn cỏ!
Diệp Thanh Vũ không nhịn được rùng mình một cái.
Trong cái rủi có cái rủi, con báo đen mà mình gặp phải hẳn là một con thú hoang rất đói, bởi vì nó vừa nhìn thấy cô, hai mắt đã phát ra ánh sáng sắc bén, chuẩn bị tấn công.
Không được, không được...
Sếp xinh đẹp còn đang trong lòng cô.
Trong lúc sinh tử tồn vong, đầu óc Diệp Thanh Vũ trống rỗng trong chốc lát, ngay sau đó lóe lên ý nghĩ duy nhất: không thể c.h.ế.t cùng nhau, cô phải bảo vệ tốt Bùi Nhung.
Cứ như cô đã từng trải qua một lần mất mát thảm khốc, mà lần này nhất định không thể để bi kịch tái diễn.
Giằng co một lát, cô mở miệng, giọng nói hơi run: "Bùi tổng, Bùi tổng."
Vừa gọi như vậy, vừa chăm chú theo dõi động tĩnh của báo đen, vừa chậm rãi đặt người phụ nữ trong lòng xuống đất, bản thân thì nghiêng người chắn nửa chừng giữa Bùi Nhung và báo đen.