Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt - Chương 16.7

Cập nhật lúc: 2025-01-22 11:16:08
Lượt xem: 12

“Thanh Nhiễm, cảm ơn em.” Anh khẽ nhấp nháy cổ họng, giọng nói vẫn bình thường, chỉ là ngữ điệu hơi trầm xuống.

Tô Thanh Nhiễm nói: “Hai ngày nay em đã nghĩ xong đề tài cho chỗ còn trống, đợi em khắc xong sẽ đưa cho anh.”

Ánh mắt Bùi Cảnh Ngạn rơi xuống bàn làm việc của cô, khối Lâu Lan tam sắc đã lờ mờ có hình dáng ban đầu: “Thanh Nhiễm, em định khắc gì vậy?”

Nói đến điêu khắc, Tô Thanh Nhiễm liền hăng say hẳn, cô bảo Bùi Cảnh Ngạn ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu giới thiệu: “Thực ra lúc nhìn thấy khối đá này, em đã nghĩ đến con đường tơ lụa, cát vàng, đoàn buôn, hoàng hôn, còn có hang Mạc Cao ở phía xa…”

Bùi Cảnh Ngạn chăm chú lắng nghe cô nói, vì phải nhìn khối đá, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, một lọn tóc mai của Tô Thanh Nhiễm bị gió thổi bay, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Bùi Cảnh Ngạn.

Anh có một khoảnh khắc thất thần.

Sau đó hơi bất động thanh sắc kéo ra một chút khoảng cách, hỏi: “Thanh Nhiễm, em đã từng đến con đường tơ lụa chưa?”

Tô Thanh Nhiễm sững người, sau đó lắc đầu: “Chưa ạ.”

Cô có chút xấu hổ: “Em tra tài liệu, sau đó xem một số phim tài liệu.”

Bùi Cảnh Ngạn nói: “Ba năm trước anh có đi qua một đoạn. Từ Lạc Dương xuất phát, qua Đôn Hoàng, đến Thiện Thiện Tân Cương, vượt qua Thông Lĩnh đến nước Đại Nguyệt Thị thời xưa, là đi theo đoàn xe tự lái.”

Bốn năm trước, anh nhận ra mình thích Tô Thanh Nhiễm, mà không phải là tình cảm với em gái, nhưng lúc đó Tô Thanh Nhiễm sắp thi đại học, cho nên Bùi Cảnh Ngạn định đợi cô thi xong sẽ tỏ tình.

Tiếc là Tô Thanh Nhiễm thi đại học xong, gần như không có gì bất ngờ xảy ra, đã đến với Giang Thần Lẫm.

Đến bây giờ anh cũng không muốn nhớ lại tâm trạng lúc đó.

Mà đúng lúc đó có một người bạn tổ chức đi lại con đường tơ lụa, thế là anh tham gia.

Lúc trước, bản thân anh không thể ngờ được, sẽ có ngày mình được ngồi bên cạnh Tô Thanh Nhiễm, kể cho cô nghe những chuyện mắt thấy tai nghe lúc đó.

Bùi Cảnh Ngạn kể, Tô Thanh Nhiễm chăm chú lắng nghe, thời gian trôi qua lúc nào không hay, cuốn sổ nhỏ ghi chép lại cảm hứng của Tô Thanh Nhiễm lại có thêm hai trang mới.

Hôm nay không ai nhắc đến chuyện trả lời kỳ hạn ba ngày, chỉ là vào lúc tám giờ tối, Tô Thanh Nhiễm gửi một tin nhắn cho Bùi Cảnh Ngạn: "Bùi tiên sinh, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tối nay tôi sẽ ở lại studio điêu khắc, sáng mai anh đến studio tìm tôi nhé."

Bùi Cảnh Ngạn nắm chặt điện thoại, nhìn dòng tin nhắn rất lâu.

Hốc mắt hơi nóng, mấy chữ thôi mà anh cứ gõ sai, gõ đi gõ lại mấy lần – "Được, chín giờ sáng mai tôi đến."

Anh nắm chặt điện thoại, ngồi dựa vào ghế làm việc trong công ty, bên cạnh là cuốn sổ hộ khẩu mà anh mang theo bên mình mấy ngày nay.

Một lúc lâu sau, anh lại gửi cho Tô Thanh Nhiễm một tin nhắn: "Đừng làm việc quá khuya, kẻo chụp ảnh lại có quầng thâm mắt."

Sau khi nhận được tin nhắn đầu tiên của Bùi Cảnh Ngạn, Tô Thanh Nhiễm liền tiếp tục chuyên tâm điêu khắc.

Cô không điêu khắc khối đá Lâu Lan tam sắc, mà đang điêu khắc miếng ngọc Tâm Kinh kia.

Định bụng sáng mai sẽ tặng nó cho Bùi Cảnh Ngạn làm quà cưới.

Đợi đến khi cô hoàn thành xong phần để trống, đã là hai tiếng sau.

Cầm điện thoại lên mới thấy tin nhắn của Bùi Cảnh Ngạn.

Tô Thanh Nhiễm vốn định thức đêm để điêu khắc khối Lâu Lan tam sắc, liền lập tức bỏ hết tất cả, ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Ảnh chụp ở Cục Dân chính không thể chỉnh sửa, cô không thể để lại tiếc nuối với đôi mắt gấu trúc trên giấy đăng ký kết hôn.

Cô rửa mặt xong, lập tức trả lời Bùi Cảnh Ngạn: "Tôi đi ngủ đây."

Người đàn ông bên kia trả lời: "Được, ngủ ngon."

Tô Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, rõ ràng đã mệt mỏi cả ngày nhưng lại có chút không ngủ được.

 

Loading...