Độc thoại – Cố Ninh
Ta là Cố Ninh — một sinh mệnh được đồng thời tạo ra bởi hai nguồn sức mạnh vĩ đại: thần nguyên Sơ Đại và thần nguyên Hủy Diệt.
Thế nhưng, có lẽ ngay cả hai đấng sáng tạo ấy cũng không ngờ rằng, căn nguyên trong ta lại có thể phản áp chính bọn họ. Và điều bất ngờ nhất — là ta, chính bản thân ta, lại nảy sinh ý niệm phản kháng.
Ta không cam tâm sống trong thế giới bị lũng đoạn bởi quyền lực và khống chế. Ta ghét cái cách mà bọn họ áp đặt mọi thứ lên tự do và sinh mệnh. Cho nên, ta đã âm thầm chuẩn bị một kế hoạch lớn, một ván cờ mà ta là người đặt bàn đầu tiên.
Ta cố ý khiến bọn họ phải kiêng dè, rồi chủ động để mình bị nhốt trong Phù Thế Vạn Hoa — vùng đất tưởng chừng là nhà tù, nhưng thực chất là chiến trường ta chọn lựa.
Ta chờ đợi... rất lâu. Cho đến khi bọn họ đưa Phù Trần đến bên cạnh ta, ta biết: thời điểm bắt đầu đã tới.
Nhưng... điều ta không lường trước được là sự xuất hiện của hai người.
Hắc Diệu. Thời Thâm.
Ban đầu, ta không định kéo họ vào. Họ không phải con cờ trong kế hoạch của ta. Nhưng vận mệnh luôn trêu người — hai người họ lại là những tồn tại hoàn toàn độc lập với Sơ Đại và Hủy Diệt. Họ sinh ra với quyền tự chủ, không bị trói buộc bởi bất kỳ thần nguyên nào.
Khi ấy, ta biết... họ chính là cơ hội duy nhất để ta xoay chuyển bàn cờ.
Ta lợi dụng sức mạnh của Hắc Diệu và nhốt Thời Thâm lại ở Phù Thế Vạn Hoa, từ đó mở ra Thần Phạt Chi Môn, định sẵn sẽ một lưới bắt trọn Sơ Đại và Hủy Diệt.
Nhưng ta không biết, Sơ Đại từ lâu đã để phòng bất trắc — đã dung hòa một phần thần nguyên của mình vào căn nguyên của ta.
Vì thế... ta phải đặt ra một kế hoạch thứ hai, thậm chí không tiếc biến chính bản thân mình thành một quân cờ cuối cùng.
Dù là Cố Trạch, Thời Thâm hay Hắc Diệu... ta đều có phần tư tâm. Ta không muốn rời xa nơi mang đến cho ta chút hơi ấm, một chút cảm giác tự do quý giá.
Nhưng... ta chưa từng quên sứ mệnh của mình.
Ta không dám đối diện với tình cảm của Hắc Diệu, bởi vì ta sợ — một ngày nào đó, người đau nhất sẽ là hắn.
Thế nhưng, rốt cuộc... ta vẫn không thể khiến hắn đứng ngoài cuộc.
Sau khi mọi thứ kết thúc, căn nguyên và linh hồn chi tâm của ta gần như tiêu tán toàn bộ. Không ai biết, vận mệnh đã âm thầm mở cho ta một cánh cửa phía sau.
Trong dòng chảy của hàng tỉ năm, ta sẽ lại được tái sinh ở một nơi nào đó, một thời gian nào đó... không ai hay.
Và khi ấy, lần này...
Hãy để ta là người đi tìm ngươi trước.
A Diệu, chờ ta...
Độc thoại – Hắc Diệu
Từ lúc có ý thức đầu tiên, ta đã luôn ở bên cạnh A Ninh.
Nàng là một người quản lý hiền hòa, đầy tinh tế. Dưới sự dẫn dắt của nàng, Phù Thế Vạn Hoa trở thành một thế giới rực rỡ và sống động. Ta ở bên nàng ngày qua ngày, rồi chẳng biết từ khi nào... ta đã không thể rời mắt khỏi nàng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/611-ngoai-truyen-doc-thoai.html.]
Nhưng ta không biết... liệu có phải tình cảm của ta quá rõ ràng khiến mọi thứ thay đổi.
Ta tận mắt thấy nàng — không một chút do dự — dùng sức mạnh tàn nhẫn khóa một nam nhân vào cánh cổng ánh bạc, ta khi đó không hiểu vì sao.
Ta còn chưa kịp hỏi, đã bị một luồng lực mạnh mẽ kéo vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, ta đã bị giam trong một nơi sâu thẳm, không có ánh sáng, không có ký ức. Nếu không nhờ căn nguyên chi lực trong ta cộng hưởng với sức mạnh vực sâu, có lẽ ta sẽ nghĩ mình là một kẻ tội đồ.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Không biết đã bao lâu trong hắc động tăm tối ấy, một ngày, một nữ tử vận bạch y xuất hiện.
Nàng nói sẽ cứu ta.
Khi ta nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, ta không hiểu vì sao... nhưng ta đã gật đầu. Rồi cứ thế đi theo nàng bước ra khỏi vực sâu.
Sau ta mới biết — nàng là chủ nhân của một vũ trụ mới được hình thành, một không gian sinh ra từ tự do chân chính.
Ta cũng không hiểu vì sao, chỉ biết khi nhìn thấy nàng, ta lại muốn ở cạnh nàng thêm lần nữa. Chỉ cần được nhìn thấy nàng... ta đã cảm thấy mãn nguyện.
Vận mệnh thật trớ trêu. Dù không nhớ gì, ta vẫn yêu nàng lần nữa.
Nhưng điều khiến ta không thể ngờ — là nàng đã đem linh hồn chi tâm của chính mình... trao cho ta.
Ban đầu, ta ngỡ rằng nàng đã chấp nhận tình cảm của ta.
Nhưng cuối cùng... ta hiểu ra — tất cả chỉ là một phần trong ván cờ để tiêu diệt Sơ Đại và Hủy Diệt.
Ta giận nàng. Nhưng còn nhiều hơn thế, ta đau lòng.
Ta không hiểu tại sao nàng phải cố chấp đến vậy. Nhưng rồi ta hiểu, điều nàng luôn tìm kiếm — là một sự tự do tuyệt đối, cho tất cả các không gian, cho cả thế giới.
Dù lòng ngổn ngang, ta vẫn chấp nhận lời nàng.
Khi bàn tay ta cầm lấy đoản nhận, đ.â.m thẳng vào trái tim nàng, cũng là lúc trái tim ta như bị bóp nghẹt — đau đến không thể thở.
Nàng chỉ là thê tử của ta chưa đến một ngày… rồi rời xa ta mãi mãi.
Nhưng... ta không hối hận.
Vì đó là điều nàng muốn.
Vì vậy, ta nguyện một mình canh giữ nơi xa lạ và trống trải này — nơi nàng từng mơ về, nơi thế giới tự do được khai sinh, phong phú và không bị trói buộc.
Ta tin...
Rồi sẽ có một ngày nàng trở lại.
Dù ta phải chờ bao lâu... ta vẫn cam tâm tình nguyện.
Hết.