Diệp Thù Yến:”
“...”
Bỗng nhiên không tức giận.
Đúng lúc chuyên gia dinh dưỡng bưng hộp thức ăn xuống, rõ ràng ở đây không có chỗ để cô ta phát huy, chỉ có thể lên lầu nấu rồi đem xuống.
Đường Phi rất nhanh xào xong rau, gọi mọi người đến ăn cơm.
Mọi người lục tục đi ra từ trong phòng, Đường Noãn cũng bị đánh thức, cô còn mơ mơ hồ hồ ngủ, dụi mắt đi theo phía sau Thẩm Kim Hoa, cả người mềm yếu yếu ớt.
Đường Kim Hâm ra ngoài làm việc đúng lúc đã trở về, hưng phấn nói: "Ai nha, may vừa kịp lúc.”
Đường Phi và Đường Bôn giống như con ong mật cần cù bày đồ ăn đã chuẩn bị tên bàn, Đường Nguyệt cầm chén, Trầm Kim Hoa chia đũa, Đường Kim Hâm đi vệ sinh rửa tay. Diệp Thù Yến đứng ở bên cạnh hiếm khi có chút không được tự nhiên, anh cũng chưa từng trải qua loại tình huống này, mặc dù lúc ở nhà họ Diệp ăn cơm cũng không có ít người, nhưng lúc người giúp việc mang đồ ăn tên cũng không có loại náo nhiệt này, trực giác của anh hẳn là tham dự một chút, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cũng may chuyên gia dinh dưỡng tay chân nhanh nhẹn, trước tiên nhanh chóng bày nửa bàn thức ăn, Đường Phi và Đường Bôn bưng thức ăn sau đó lên cũng chỉ có thể đáng thương bị chen lấn ở cách xa Đường Noãn.
Người nhà họ Đường:"...”
Diệp Thù Yến ném một ánh mắt tán thưởng với chuyên gia dinh dưỡng. Toàn bộ quá trình Đường Noãn đều choáng váng, thứ nhất đầu óc cô còn chưa xoay chuyển xong, thứ hai cô cũng giống như Diệp Thù Yến, hoàn toàn chưa từng trải qua tình huống này, cho dù cô đã từng tưởng tượng bộ dạng người nhà họ Đường ở cùng một chỗ náo nhiệt vô số lần, nhưng lúc tự mình trải nghiệm vẫn phát hiện hoàn toàn không giống.
DTV
Còn tốt hơn so với trong tưởng tượng, trong lòng ấm áp. Cô bất giác cong khóe môi lên, Diệp Thù Yến dừng một chút, thay đổi mấy món ăn, đặt đĩa cải thìa của Đường Bôn ở trước mặt Đường Noãn. 【Hừ, coi như anh thức thời.】
Diệp Thù Yến nhìn thiếu niên thanh thuận ổn trọng một cái, ngồi xuống vị trí cuối cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-203.html.]
Được rồi, ăn cơm thôi.”
Đường Kim Hâm lên tiếng, trước tiên múc một muỗng canh gà đen đặt vào trong chén Đường Noãn: "Ăn cái này nhiều một chút, ba đã cho rất nhiều dược liệu, bổ khí dưỡng huyết, tốt cho con gái.”
Đường Noãn yên lặng húp một ngụm, Đường Kim Hâm nhất thời cười không thấy mắt đâu, những người khác cũng vui vẻ giống như trúng xổ số, Đường Nguyệt gắp một miếng thịt cá cho cô: "Cái này tốt cho tiêu hóa.”
Đường Phi gắp cải thìa: "Cái này cũng thanh đạm.”
Đường Bôn cũng không cam lòng yếu thế: "Chị Noãn, cái này là của em làm, rất ngon, chị nếm thử đi.”
Đường Noãn thật sự rất đói bụng, hơn nữa có lẽ là do bị bệnh, cô không có sức đề kháng đối với sự quan tâm như vậy, cô nhớ lúc còn rất nhỏ, cô từng ước lúc mình ngã bệnh ba hay mẹ có thể ở lại bên cạnh mình.
Mà bây giờ, đã rất nhiều người ở cùng cô. Lần lượt ăn hết thức ăn mà bọn họ gắp cho, cho đến khi gắp một đũa khoai tây sợi. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Diệp Thù Yến ngồi ở đối diện, không biết vì sao, cứ cảm thấy ánh mắt của đối phương lấp lánh.
Nói đi cũng phải nói lại, vì sao Diệp Thù Yến lại ngồi ở đây, bình thường không phải là nên đi làm sao? Đường Noãn vừa cảm thấy huyền ảo, vừa bỏ khoai tây sợi vào miệng, sau đó... Tất cả vị giác của cô đều biến mất, chỉ còn lại tê dại.
Mọi người nhìn vẻ mặt của cô hình như không đúng, vội vàng duỗi một đũa về phía khoai tây, nhất thời tất cả đều nhăn mặt, Thẩm Kim Hoa vội vàng đẩy một cái dĩa trống không tới trước mặt Đường Noãn: "Noãn Noãn, mau nhổ ra.”
Đường Kim Hâm trừng mắt nhìn Đường Bôn: "Không phải nói con biết làm sao, làm xong sao không nếm thử?”
Đường Phi nhăn mặt; "Trời ạ, sao lại ớt như vậy, em bỏ vào bao nhiêu ớt thế?”
"Có bỏ một ít, làm sao vậy?”
Đường Bôn cũng bị cay đến lè lưỡi, tức giận nói với Đường Phi: "Không phải anh nói bỏ nhiều ớt có thể giúp ra mồ hôi à?”