“Suýt chút nữa thì chú đã bị thằng nhóc kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa rồi, lát nữa chú nhất định sẽ cho cháu một cái lì xì thật lớn.”
Đường Kim Hâm xoa đầu, cười nói: “Ôi không cần khách sáo như vậy đâu, nó chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.”
Lúc này thì lại khiêm tốn, Đường Noãn phì cười.
Những người khác thấy vậy thì cũng bàn luận sôi nổi quan điểm của mình về dự án đầu tư. Hầu như Đường Noãn đều có thể nói vào trọng tâm. Cả nhà Đường Kim Hâm cười tít mắt, Đường Phi và Đường Bôn rất phấn chấn, cảm giác giống như chính bọn họ được khen vậy.
Ánh nhìn thán phục của những người này khiến Đường Noãn cảm thấy bản thân quả thật rất giỏi.
Một ý nghĩ loé lên trong đầu cô: Có lẽ không cần nhiều tiền như vậy, có lẽ chỉ cần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cô cũng có thể làm nên thành tựu gì đó...
Mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau, Đường Noãn nghe đủ các ý tưởng của bọn họ, có cảm giác như nhóm nhỏ đang thảo luận làm đề tài. Lần xã giao đầu tiên này thật thú vị.
DTV
Đang vui vẻ, chú Đỗ đột nhiên lên tiếng: “Noãn Noãn, hai người bên kia đang gọi cháu phải không?”
Đường Noãn xoay đầu lại thì nhìn thấy Đường Sương và Lâm Nguyệt Nga đứng cách đó không xa, Đường Noãn nhíu mày, mặt của Thẩm Kim Hoa lập tức tối xầm xuống.
Đường Noãn không muốn làm phiền đến sự vui vẻ của mọi người, bèn tự mình đi qua nhưng lại bị Thẩm Kim Hoa kéo lại: “Con đừng đi, gọi bọn họ qua đây là được rồi. Mẹ muốn xem thử xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì.”
Đường Nguyệt, Đường Phi, Đường Bôn nhanh chóng đứng bên cạnh Đường Noãn, Đường Kim Hâm nói với mấy người chú Đỗ: “Sau này thì chúng ta nói tiếp, bây giờ chúng tôi phải xử lý chút chuyện đã.”
Hầu hết những người này đều biết chuyện của gia đình bọn họ, sau đó biết ý mà rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-221.html.]
Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương ở bên kia thấy vậy, còn tưởng cả nhà Đường Kim Hâm đang sợ bọn họ nên cười mỉa mai, từ từ tiến tới với thái độ trịnh thượng. Lâm Nguyệt Nga nhìn Đường Noãn, dáng vẻ quan tâm: “Dạo này con thế nào rồi?”
Đường Noãn cười đáp: “Như mẹ thấy đấy, con vẫn rất tốt.”
Câu trả lời này tất nhiên không làm hài lòng hai mẹ con kia rồi, Đường Sương thản nhiên nói: “Cái bệnh thích khoe khoang này của mày không thay đổi chút nào nhỉ.”
Vừa nói vừa khinh thường liếc nhìn cả nhà Đường Kim Hâm. Sự tức giận trào lên trong lòng Đường Noãn, cô cười nhạo đáp: “Cái thói đạo đức giả và ngạo mạn của chị cũng như trước nhỉ.”
Đường Sương nhíu mày: “Đường Noãn, mới rời đi có mấy ngày mà mày đã dám nói chuyện với chị mày như vậy rồi, phép lịch sự của mày đâu rồi hả?”
Không đợi Đường Noãn trả lời, Thẩm Kim Hoa bỗng nhiên vọt lên trước mặt Đường Sương, nói lớn: “Cô nói ai mất lịch sự hả?”
Hiển nhiên bà ấy rất tức giận, đánh giá Đường Sương và Lâm Nguyệt Nga từ trên xuống dưới một cái đầy khinh thường: “Rốt cuộc là ai vô lễ? Từ khi nào mà con gái tôi đến lượt mấy người phán xét? Đúng là không biết xấu hổ.”
Giọng của bà ấy rất lớn, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Trước giờ Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương luôn để ý đến thể diện, lúc này hai người đều đã đỏ mặt, Đường Sương như muốn xoay người rời đi nhưng Lâm Nguyệt Nga túm lấy cô ta, đè nén sự tức giận mà nói với Đường Noãn: “Mẹ và chị là đến giúp con, con qua đây một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Không cần đâu.”
Thẩm Kim Hoa châm biếm nói: “Giúp nó? Tôi thấy mấy người là đang muốn tiếp tục hút m.á.u nó thì có. Biết điều thì mau cút đi, không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Mặc dù nhà họ Đường thuộc về tầng lớp thấp của giới hào môn, nhưng cũng chưa từng bị chửi thẳng vào mặt như vậy, mặt Lâm Nguyệt Nga đen như đáy nồi, nhưng vẫn phải duy trì thể hiện phu nhân nhà giàu, kìm cơn giận nói: “Đường Noãn, con nên quản bọn họ chút đi, đừng để họ gây phiền phức cho mình.”