Đường Noãn miễn cưỡng tổng kết thay cô ấy: "Tóm lại là phải đầu tư nhiều tiền.”
Quý Vân mặt dày đáp: “Ư, có sáu mươi, bảy mươi triệu là được.”
Đường Noãn liếc mắt còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã truyền đến một giọng nói kỳ quái: "Ôi, được làm bà Diệp có khác, khẩu khí này lớn quá.”
Ba người quay đầu lại, thấy có mấy người trai gái đứng ở phía sau, một cô gái đi đầu không cao lắm, dáng người hơi mập, nhìn đám người Đường Noãn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi bảo là ai mà trông giông giống, hóa ra đúng là cô thật, tôi nói này Đường Noãn, hôm nay cô bay lên đầu cành thành phượng hoàng, đáng ra không nên ở đây với chúng tôi đâu nhỉ, cái này gọi là hạ mình, thiệt thòi cho cô quá rồi.”
Quý Vân cũng bắt chước âm điệu của cô ta nói: "Ơ, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là nhị sư huynh trong ngoài không phải người sao?”
Chu Nhàn Lệ sắc mặt tối sầm lại.
Đường Noãn bật cười, Chu Nhàn Lệ này là bạn học cấp ba của các cô, tính cách là hóng drama không chê chuyện lớn, đặc biệt thích châm ngòi ly gián thị phi, bởi vì lật xe vài lần, nên bị người ta tặng cho biệt hiệu Trư Bát Giới - - Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người.
Sau đó cô ta khóc lóc ỉ ôi vài lần, mọi người mới đổi xưng hô cho văn nhã hơn chút xíu, đổi thành nhị sư huynh.
Đường Noãn không muốn dây dưa với loại người vô nghĩa này, đứng lên cười nói: “Chủ yếu là do thịnh tình của Tạ nhị thiếu khó từ chối, tôi cũng chỉ đành tới đây thôi.”
Cô bước một bước về phía trước, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Mặc cho tôi bay lên đầu cành nào, thì cô vẫn vững vàng đứng lì trên đầu cành của mình, đáng khâm phục thật đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-275.html.]
Cô nhìn Quý Vân một cái, Quý Vân lập tức ngầm hiểu tiến lên đỡ lấy cô, khoa trương nói: “Ôi, cậu cẩn thận chứ.”
Đường Noãn rụt rè cười với Chu Nhàn Lệ, bộ dáng như chủ nhân nói: "Các cô cũng đừng quá câu nệ, chơi tự nhiên đi. Tôi đi trước. Bye bye.”
Nói xong, cô vịn Quý Vân, gọi Lý Thu Thu vào phòng riêng trên lầu hai. Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, Chu Nhàn Lệ tức giận giậm chân: “Nhìn bộ mặt đắc chí của cô ta kìa!”
Bên cạnh cũng có người tức giận bất bình: “Các cô nói coi tại sao Diệp đại thiếu lại coi trọng cô ta chứ? Thời trung học cô ta phải dựa vào mấy người theo đuổi để mượn thế bắt nạt người khác, lúc đó cô ta còn chưa thành bà Diệp đâu, mà ánh mắt đã đặt trên đỉnh đầu rồi, nếu sau này thành bà Diệp thật thì còn đến nhường nào nữa?”
DTV
“Lại nói tiếp tâm cơ của cô ta thật đúng là khiến cho người ta không thể không bội phục, trước kia còn nói Diệp đại thiếu không thèm để ý cô ta, từ sau chuyện của Giang Miểu, cái nhìn của Diệp đại thiếu đối với cô ta cũng đã khác xưa rồi, nghe nói lúc trước nhà họ Đường tới gây khó dễ cho cô ta, anh ấy còn tự mình đứng ra làm chỗ dựa cho cô ta.”
“Hình như trước mặt Diệp đại thiếu, hình tượng của cô ta là một đóa tiểu bạch hoa?”
Chu Nhàn Lệ nhìn khung chat trong điện thoại cười lạnh một tiếng: “Mặc kệ cô ta là tiểu bạch hoa hay là trà xanh, tôi muốn xem xem cô ta còn có thể tiếp tục giả vờ đến bao giờ?”
Người bên cạnh nghi hoặc: “Cô xác định đây là Diệp đại thiếu sao? Mấu chốt là, cho dù tài khoản này thật sự là của Diệp đại thiếu thì anh ấy cũng không có khả năng xem kiểu nhóm như này chứ?”
Chu Nhàn Lệ tự tin nói: “Tin tức đáng tin cậy, đúng là Diệp đại thiếu. Về phần anh ấy có xem tin nhắn hay không, anh ấy là người đàn ông một ngày kiếm được mấy vạn, nếu không xem tin nhắn để nắm bắt thông tin thì làm cái gì?”
Có người suy đoán: “Cho nên rất có thể là anh ấy đã phát hiện bộ mặt thật của Đường Noãn, nên mới ẩn núp trong nhóm âm thầm điều tra?”
Lời nói này được mọi người nhất trí tán thành, bọn họ nhìn nhau âm thầm chờ đợi một màn hay.