Núi sông nào hay lòng người sâu thẳm - 12

Cập nhật lúc: 2025-03-02 12:06:08
Lượt xem: 0

Hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng vênh váo hung hăng của hắn ta trước mặt tôi lúc bình thường.

"Hóa ra anh Lâm ở đây! Em tìm anh mãi, chị Nghiên bảo anh mang đồ đến cho chị ấy!"

"Để em đi cho, anh Lâm không được khỏe!" Cao Tuyết ngăn tôi đang định đứng dậy.

Tuy trong trường đều đồn tôi là kẻ thứ ba, nhưng Cao Tuyết là một trong số ít những người bằng lòng tin tưởng tôi.

Nhưng đó là Vương Vũ, hắn ta đã quyết tâm muốn tôi đi đưa đồ, sao có thể đồng ý để Cao Tuyết đi chứ!


"Nhưng chị Nghiên đã nói rồi, nhất định phải để anh Lâm tự mình mang đến đấy!"

Vương Vũ giả vờ làm ra vẻ khó xử, đứng chắn ở cửa nói.

Phải nói rằng, tuy Vương Vũ làm việc rất trà xanh, nhưng khuôn mặt đó quả thực rất phù hợp với hình tượng một trà xanh chính hiệu.

Nhất cử nhất động không những không khiến người ta chán ghét, mà còn có chút quyến rũ.

Thấy Vương Vũ chắn trước mặt Cao Tuyết, tôi không muốn làm khó cô ấy, bèn bước lên phía trước.

"Tôi đi đưa cho."

Vương Vũ đi trước tôi, tuy đây là sản nghiệp của Trần Nghiên, nhưng hắn ta còn ra dáng chủ nhân hơn cả tôi.

Trần Nghiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa trong văn phòng, tay vẫn cầm chặt một tập tài liệu.

Ngủ mà sắc mặt cũng không được tốt lắm, có thể thấy gần đây cô ta thực sự rất bận rộn.

Một công ty lớn như vậy quả thực việc quản lý không phải là chuyện đơn giản.

Nhưng dù bận rộn như vậy, cô ta vẫn có thời gian ở bên cạnh Vương Vũ, xem ra cô ta rất trân trọng thời gian hai người ở bên nhau.

Thấy Trần Nghiên đã ngủ, tôi không muốn làm phiền cô ta ngủ, đặt đồ xuống rồi quay người định rời đi, không ngờ Trần Nghiên lại tỉnh dậy đúng lúc này.

"Tối nay nhớ làm món sườn xào chua ngọt, tôi và Vương Vũ sẽ về nhà ăn cơm, cậu ấy thích ăn món sườn xào chua ngọt!"

Câu đầu tiên Trần Nghiên nói khi mở mắt ra nhìn thấy tôi chính là dặn dò tôi nấu cơm.

"Anh Lâm, thật ngại quá phải làm phiền anh rồi, lần trước anh làm cơm cho chị Nghiên, chị Nghiên cứ bắt em ăn, em buột miệng khen món sườn xào chua ngọt ngon, không ngờ chị Nghiên vẫn còn nhớ."

Vương Vũ giả vờ làm ra vẻ ngượng ngùng.

"Chị Nghiên à, chị cũng thật là, sao lại để anh Lâm phải đặc biệt làm cơm cho em chứ!"

"Anh ta chỉ là một kẻ rảnh rỗi, làm bữa cơm thì có sao?" Trần Nghiên nói với vẻ thờ ơ.

Tôi biết vì Vương Vũ nên cô ta mới bằng lòng về nhà ăn cơm.

 

Loading...