Núi sông nào hay lòng người sâu thẳm - 30
Cập nhật lúc: 2025-03-02 12:19:21
Lượt xem: 0
"Tôi đúng là muốn chết, em gái tôi c.h.ế.t rồi, tôi đã mất đi người thân duy nhất trên đời này, tôi cũng không còn lý do gì để sống nữa!"
Giờ điều hối tiếc duy nhất là chưa được đi ngắm nhìn thế giới này cho thỏa thích.
Chưa được quay lại trường học thăm hỏi người thầy đã từng tận tình dạy dỗ tôi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi không làm trong ngành thiết kế, thầy chắc chắn rất thất vọng, vì vậy nhiều năm nay tôi không dám quay lại thăm thầy.
Nếu không phải trong lòng vẫn còn vương vấn những chuyện này, có lẽ tôi đã sớm kết liễu đời mình rồi.
Hình như từ nhỏ, ngoài em gái ra thì không có ai thật lòng yêu thương tôi.
Tôi và em gái từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, ban đầu em gái là người thân duy nhất của tôi.
Sau này gặp được Trần Nghiên, tôi mới biết yêu một người là như thế nào.
Đến nước này, tôi không hối hận vì đã yêu cô ta, lúc trước tôi là thật lòng thật dạ.
Nhưng từ đêm qua khi nhìn thấy chiếc trâm cài áo Vĩnh Hằng Chi Ái xuất hiện trên người Vương Vũ, tôi mới thật sự cảm thấy mình từ đầu đến cuối chỉ là một trò cười.
Kết hôn bao nhiêu năm, Trần Nghiên chưa từng chủ động tặng tôi một món quà nào mang ý nghĩa yêu thương như vậy.
Cho dù là giả dối, một lời hứa hẹn cũng chưa từng có, nhưng giờ xem ra cô ta không phải là không hiểu, mà là không quan tâm!
Thật lòng mà nói, bây giờ tôi thật sự hối hận!
Nếu lúc trước tôi không chọn ở bên cô ta, em gái cũng sẽ không vì thiếu bác sĩ phẫu thuật chính trong ngày phẫu thuật mà qua đời.
Cũng sẽ không đến nỗi sau khi chết, ngay cả một mảnh đất chôn cất cũng bị người ta tranh giành!
Cao Tuyết không ngờ tôi lại có thái độ như vậy, cô ấy nhìn khuôn mặt bình tĩnh của tôi, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
"Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ cần điều trị tốt, Lâm Cảnh Xuyên, anh vẫn có thể sống rất lâu!"
Cao Tuyết lặp lại những lời bác sĩ đã từng nói với tôi.
"Bây giờ tôi sẽ đi tìm Trần Nghiên đến đây!"
Có thể thấy Cao Tuyết bây giờ đã rất bất mãn với Trần Nghiên, từ Trần tổng trước đây đã trực tiếp gọi thẳng tên.
Tôi đưa tay ngăn Cao Tuyết đang định rời đi.
"Không cần đâu, đừng đi nữa!"
Tình trạng cơ thể của mình tôi hiểu rõ hơn ai hết, điều trị tốt cũng chỉ sống được thêm ba năm nữa thôi!
Tôi không muốn chịu thêm nhiều đau đớn trong bệnh viện nữa, chịu đựng thống khổ rồi c.h.ế.t đi.