Núi sông nào hay lòng người sâu thẳm - 41

Cập nhật lúc: 2025-03-02 12:23:20
Lượt xem: 0

Nhưng rác ở bãi rác quá nhiều, mùi hôi thối đã khiến cơ thể tôi có chút khó chịu, nhưng tôi không thể quan tâm nhiều như vậy.

 

Rác nhiều như vậy, mỗi ngày đều phải tiêu hủy, tôi không có nhiều thời gian để tìm kiếm.

 

Giữa trưa, mặt trời chói chang, mồ hôi của tôi túa ra như tắm.

 

Cúi đầu tìm đồ, thời gian quá lâu, vừa đứng dậy đầu óc tôi liền choáng váng, cảm giác như không nhìn thấy gì nữa.

 

Nhưng rác thải nhiều như vậy, tôi mới chỉ tìm được một phần nhỏ, có người thấy không đành lòng liền đưa cho tôi một cốc nước.

 

Tôi không dám nghỉ ngơi, uống một ngụm nước rồi lại tiếp tục tìm, tôi lo lắng chỉ cần dừng lại một chút thôi, bức ảnh của em gái sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.

 

Tìm kiếm quá lâu, cơ thể suy nhược, cuối cùng tôi vẫn không chịu nổi, ngã quỵ xuống đống rác.

 

Trước khi ngất đi, trong lòng tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả bức ảnh của em gái cũng không giữ gìn được.

 

Lần nữa tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh viện.

 

Không được, tôi vẫn chưa tìm thấy ảnh của em gái!

 

Ngồi dậy, tôi mới phát hiện Trần Nghiên lại đang gục ngủ bên cạnh giường tôi, trong tay cô ta còn cầm bức ảnh đó.

 

Bức ảnh này vậy mà đã được tìm thấy!

 

Tôi kích động giật lấy bức ảnh từ tay cô ta để xác nhận.

 

Trần Nghiên bị hành động của tôi làm cho tỉnh giấc. Cô ta nhìn thấy bức ảnh trong tay tôi được tôi nâng niu như bảo vật, vậy mà lại không hề mỉa mai tôi.

 

"Bức ảnh này quan trọng với anh đến vậy sao? Đáng để anh liều mạng đi tìm?"

 

Tôi chẳng muốn nói với cô ta thêm một lời nào, chỉ chăm chú nhìn bức ảnh trên tay. Ảnh em gái tôi được bảo quản rất tốt trong khung ảnh, không hề bị hư hại.

 

Nhìn cô bé trong ảnh cười rạng rỡ, tôi cũng không nhịn được mỉm cười theo.

 

Cuối cùng cũng tìm lại được rồi, thật tốt quá.

 

Thấy tôi không trả lời, Trần Nghiên đột nhiên giật lấy cuốn album ảnh từ tay tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm độc của cô ta.

 

"Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không?"

 

"Trần Nghiên, người như cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu!"

 

Trần Nghiên như bị tôi chọc cười, lạnh lùng nhìn tôi nói: "Hình như anh luôn biết cách làm tôi tức giận!"

 

"Trần tổng quá khen rồi!"

 

Tôi chỉ nói sự thật thôi, có gì sai sao?

 

Tôi muốn giật lại khung ảnh từ tay cô ta, nhưng Trần Nghiên đã né tránh.

 

Cô ta nhìn khung ảnh trên tay với vẻ mặt ghê tởm: "Đồ nhặt được từ đống rác, anh ôm ấp trong lòng như bảo bối, không thấy bẩn sao?"

 

Nghe cô ta nói vậy, mắt tôi đỏ hoe. Tôi bật dậy, giật lấy khung ảnh, rồi gắt gao đè nó xuống dưới thân mình.

 

"Em ấy không bẩn, một chút cũng không bẩn. Em gái tôi sao có thể bẩn được? Cô mới là người bẩn thỉu nhất trên đời này!" 


 

Loading...