Núi sông nào hay lòng người sâu thẳm - 7
Cập nhật lúc: 2025-02-27 21:26:59
Lượt xem: 3
Bác sĩ Vương Dịch Lễ là chuyên gia y tế hàng đầu trong nước, có kinh nghiệm dày dặn trong những ca bệnh như của em gái tôi.
Nếu ông ấy làm bác sĩ phẫu thuật chính thì tỉ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
"Chẳng phải bác sĩ Vương Dịch Lễ đã đồng ý rồi sao?"
Từ khi phát hiện ra bệnh của mình, tôi đã không còn để tâm đến những chuyện khác nữa, duy chỉ có việc này là tôi đã cầu xin Trần Nghiên.
"Vương Vũ tiên sinh hôm qua chơi bóng rổ bị trật chân, Trần tổng đã gọi bác sĩ Vương Dịch Lễ qua đó."
"Phụt!"
Tôi tức đến mức hỏa khí bốc lên, ho ra máu.
Máu càng lúc càng nhiều, dường như không thể cầm được, tôi vội vàng lấy tay che miệng, muốn ngăn lại. Tang lễ của em gái còn chưa lo xong, tôi không thể gục ngã!
"Lâm tiên sinh, anh sao vậy? Mau gọi người tới!"
Bác sĩ cũng không ngờ tới tình huống này, trong phút chốc một đám bác sĩ y tá vây quanh tôi.
Những bác sĩ y tá này đều rất tốt với em gái tôi, cũng rất thương cảm cho hoàn cảnh của hai anh em chúng tôi.
Giờ thấy tôi như vậy cũng vô cùng lo lắng.
Trước khi mất đi ý thức, tôi mơ hồ thấy có người khiêng tôi lên giường bệnh, mở mắt ra lần nữa thì tôi đã ở trong một căn phòng trắng toát.
Là giường bệnh viện!
Tôi nằm trên giường bệnh, sống không bằng chết. Em gái mất rồi, lòng tôi đau như d.a.o cắt.
Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vương Vũ chỉ bị trật chân mà Trần Nghiên lại phải huy động cả chuyên gia y tế đến xem chân cho hắn!
Còn tôi, quỳ gối cầu xin cô ta năm ngày, mới đổi lấy cơ hội được bác sĩ Vương Dịch Lễ phẫu thuật cho em gái, nhưng cuối cùng em gái vẫn chết!
Người thân duy nhất của tôi trên đời này đã không còn!
Giờ thì tôi thật sự có thể yên tâm ra đi rồi!
Em gái từ nhỏ đã thích những thứ xinh đẹp. Nghĩa trang cho em gái là do tôi đích thân chọn lựa, môi trường rất đẹp, thuận tiện mua luôn một chỗ bên cạnh cho mình.
Chỉ mong sau này khi tôi mất đi, có thể ở bên cạnh em gái!
"Cậu nhất định phải giữ gìn sức khỏe!"
"Nếu giữ gìn tốt, có lẽ còn có thể sống thêm ba năm!"
Nhưng tôi không muốn cố gắng nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi!
Tôi muốn ly hôn với Trần Nghiên, đi ngắm nhìn những phong cảnh mà tôi đã bỏ lỡ suốt mấy năm qua.
Trên đời này đã không còn chuyện gì có thể uy h.i.ế.p tôi nữa rồi.
Cánh cửa mở ra, người mở cửa là Vương Vũ.
"Anh Lâm, anh đừng hiểu lầm, em và chị Nghiên không có gì đâu!"
Nhưng rõ ràng vết đỏ mờ ám mới toanh trên cổ hắn ta khiến cho câu nói này chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Dựa vào Trần Nghiên, những năm gần đây Vương Vũ đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới.
Tuy đang giải thích với tôi, nhưng trên mặt hắn ta lại lộ ra nụ cười chế giễu.
"Chị Nghiên cho anh vào đấy!"
Tôi gật đầu, khi bước vào, Trần Nghiên đang chăm chú xem hợp đồng của công ty.
Trong văn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, tôi theo bản năng nhíu mày nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng, từ nay về sau cô ta muốn làm gì thì làm.
Tôi rất ghét mùi thuốc lá, phải biết rằng cha tôi là một người nghiện rượu nghiện thuốc lá, thường xuyên sau khi hút thuốc uống rượu xong sẽ trút giận lên tôi và em gái.
Tôi không muốn nhớ lại những ký ức không vui thời thơ ấu.
"Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?" Giọng nói của Trần Nghiên kéo tôi về thực tại.
Khi cô ta đi tới, bên cạnh vẫn còn thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc.
Nói rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô ta lại bật hệ thống tuần hoàn không khí trong phòng.
"Anh đừng hiểu lầm, tôi lo Vương Vũ sẽ cằn nhằn tôi!"
Nghe câu này, trong lòng tôi không còn chút cảm xúc nào nữa, im lặng ngồi tại chỗ gật đầu.
Chuyện này không liên quan đến tôi!