Núi sông nào hay lòng người sâu thẳm - 9
Cập nhật lúc: 2025-03-02 12:04:22
Lượt xem: 0
Bản thân thể chất đã yếu ớt, sức nặng trên cổ càng khiến tôi khó thở, tôi khó khăn thở hổn hển dưới tay cô ta.
Nếu tôi còn khỏe mạnh, dù sao cũng là đàn ông, muốn thoát ra rất dễ dàng.
Nhưng cơ thể hiện tại của tôi thật sự không chịu nổi, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không có, có một khoảnh khắc tôi nghĩ hay cứ c.h.ế.t như vậy đi, thôi!
Không được! Bây giờ tôi chưa thể chết!
Tôi liều mạng đập vào mu bàn tay Trần Nghiên, trước mắt tôi tối sầm lại.
Tôi không muốn c.h.ế.t trong tay cô ta.
Trần Nghiên buông tay, cơ thể tôi không còn điểm tựa, trượt thẳng xuống đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, như con cá vừa mới rời khỏi mặt nước.
Còn Trần Nghiên lúc này thì đứng trước mặt tôi, nhìn xuống tôi với vẻ mặt cao ngạo.
"Lâm Cảnh Xuyên, anh hãy từ bỏ ý định đó đi, đời này tôi sẽ không bao giờ ly hôn với anh!"
Lý trí vừa mới khôi phục lại, lúc này lại bắt đầu đau đớn.
Tôi khó hiểu nhìn cô ta, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Tại sao?"
Rõ ràng không yêu tôi, tại sao còn cố chấp giữ tôi lại?
"Vì anh đã cướp vị trí của cậu ấy, nên không phải anh muốn rời đi là có thể rời đi, dù có c.h.ế.t cũng không được!"
Mấy chữ cuối cùng khiến tôi lạnh toát sống lưng.
Lúc biết mình sẽ kết hôn với Trần Nghiên, trong lòng tôi tràn ngập niềm vui, nhưng giờ đây niềm vui ấy lại hóa thành từng nhát d.a.o sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào tim tôi.
"Đừng quên, nếu tôi không vui thì việc điều trị ở bệnh viện, tôi sẽ lập tức dừng lại!" Trần Nghiên lấy chuyện này ra làm cách uy h.i.ế.p tôi.
Cô ta không biết, em gái tôi đã mất rồi.
Tang lễ tôi không gọi bất cứ ai, dù sao những người đó cũng không thật lòng muốn đến tiễn đưa em gái tôi.
Không muốn nói thêm gì với Trần Nghiên nữa, tôi thất thần bước ra khỏi văn phòng.
Lúc này Vương Vũ đang đứng ở cửa văn phòng nhìn tôi, vết đỏ trên cổ hắn ta không hề che giấu, khóe miệng nhếch lên.
"Anh Lâm, em nói anh sao cứ phải như vậy? Người không được yêu như anh mới là kẻ thứ ba! Chị Nghiên đã không còn thích anh nữa rồi, anh hà tất phải dây dưa với chị ấy, em cầu xin anh hãy trả chị ấy lại cho em đi!"
Tôi đề nghị ly hôn, Trần Nghiên không đồng ý, căn bản không phải tôi dây dưa với cô ta, nhưng tôi cũng không muốn nói những lời này với Vương Vũ nữa.
Vương Vũ nhìn bóng lưng tôi khuất dần, không đạt được kết quả như mong muốn, sắc mặt hắn ta sa sầm đứng tại chỗ.
Trở về nhà, căn nhà trống không.
Căn nhà này là nhà tân hôn của chúng tôi, nhưng Trần Nghiên bình thường rất ít khi về.
Cô ta còn có một căn hộ gần công ty, ngoài cô ta ra thì còn có Vương Vũ thường xuyên ở đó.
Tôi đã từng mơ tưởng đến việc có thể sống hạnh phúc bên Trần Nghiên, nhưng lại tận mắt chứng kiến cách cô ta và Vương Vũ ở bên nhau.
Trong căn hộ đó, hai người bọn họ giống như một đôi tình nhân thực sự, giặt giũ nấu nướng, sống những ngày tháng hết sức bình dị.
Những ngày tháng như vậy là điều mà tôi chưa từng có được trong suốt những năm tháng kết hôn với Trần Nghiên.
Tim tôi đau nhói từng cơn, tôi cuộn tròn người trên ghế sofa, đau đến toát mồ hôi.