Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 383
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:15:01
Lượt xem: 72
Anh ấy nhìn thấy tính tình này của đoàn trưởng Trần, thì không nhịn được mắng chửi: "Tôi thật sự là nợ các cậu mà."
"Một cái hai cái, các cậu có muốn lấy luôn cái mạng này không?"
Trần Viễn và Quý Trường Tranh không nói lời nào: "Anh Chu à, như vậy, lần sau Mỹ Vân nhà tôi làm món ngon khác, đến lúc đó tôi ưu tiên cho anh nếm thử được không?"
Gương mặt như người c.h.ế.t của tham mưu Chu lập tức biến thành vẻ mặt tươi cười: "Cứ quyết định như vậy đi."
Những người khác: "..."
Tham mưu Chu, mặt mũi của anh đâu?
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong nhà ngói đỏ, văn phòng sư đoàn trưởng Trương, lúc này một nhóm lãnh đạo xếp hàng đứng, đầu cũng hận không thể cúi thấp đến ngực.
"Các cậu còn là tấm gương cho mọi người, là lãnh đạo đấy, các cậu nhìn xem, giữa trưa nghỉ ngơi tụ tập đánh nhau, các cậu nói xem có giống không?"
Một đám lãnh đạo tới chặn cửa ký túc xá, chỉ vì tranh đoạt một hũ sốt thịt băm, cũng không biết làm thế nào tin tức liền truyền tới văn phòng sư đoàn trưởng Trương.
Lần này, sư đoàn trưởng Trương tức giận, bưng một cái chén lớn giống như cái vò tráng men, đi tới trước mặt mấy người: "Trong các cậu, có tiểu đoàn trưởng doanh Tiêm Dao, có quân nhân ưu tú, có cán bộ ưu tú, có người nối nghiệp tương lai mà tổ chức xem trọng, các cậu như vậy, nào có dáng vẻ của người lãnh đạo?"
Tất cả mọi người cúi đầu, không nói lời nào.
Quý Trường Tranh sâu kín nói một câu: "Lãnh đạo, đừng nói là người nối nghiệp tương lai, dù cho chúng tôi là đóa hoa tương lai của tổ quốc, cũng phải ăn cơm đúng không?"
"Hoa không ăn cơm, làm sao lớn lên?"
Mặt sư đoàn trưởng Trương nhăn nhó: "Quý Trường Tranh, cậu câm miệng cho tôi!"
"Chuyện này, bắt đầu là do cậu gây ra."
Quý Trường Tranh thật sự oan uổng muốn chết: "Lãnh đạo, lời này tôi cũng không dám nhận, tôi đang bưng một hũ sốt thịt băm, trở lại ký túc xá bị người chặn ở cửa, tôi đi đâu phân xử đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-383.html.]
Sư đoàn trưởng Trương: "Cậu không bưng một hũ sốt thịt băm kia, khoe khoang khắp đội, cậu có thể bị để ý tới?"
Anh không bị để ý, sao có thể xảy ra chuyện lớn như vậy?
Một đám lãnh đạo cán sự, trong lúc nghỉ ngơi tụ tập đánh nhau không nói, còn trèo cửa sổ đập cửa, thật là có triển vọng!
Quý Trường Tranh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Người yêu của tôi cầm đồ tốt cho tôi, còn không cho phép tôi khoe khoang ra ngoài sao? Lãnh đạo, ngài thật quá đáng mà, tôi độc thân hai mươi ba năm đó, lúc trước ngài nói như thế nào? Nói tôi Quý Trường Tranh chỉ cần có thể thoát độc thân cưới vợ, dù muốn sao trên trời, ngài cũng hái xuống cho tôi."
Phải biết rằng, hôn sự của Quý Trường Tranh, nhưng sư đoàn trưởng Trương cũng gặp khó khăn trong một thời gian rất dài, không có ông ấy, người cha đó của Quý Trường Tranh, không có việc gì cũng gọi điện thoại đến chỗ sư đoàn trưởng Trương kể khổ.
"Anh Trương à, tôi không thể sống được nữa rồi."
"Anh Trương à, tôi đây cũng đã ôm được cháu trai lớn rồi, mà con trai nhỏ của tôi ngay cả đối tượng cũng không có, anh Trương à, nếu như tôi chết, tôi đây cũng c.h.ế.t không nhắm mắt."
Nếu không phải sư đoàn trưởng Trương lúc còn trẻ, kết bạn với ông Quý xấu xa này, ông ấy sẽ không phải khó chịu mỗi ngày như vậy đúng không?
Lúc trước nói lời kia, chẳng qua là vì khích lệ, để cho Quý Trường Tranh trẻ tuổi này sớm tìm đối tượng kết hôn một chút, đừng suốt ngày treo bên miệng, cả đời không kết hôn, cả đời vì nước.
Kết quả đó.
Kết quả lại trở thành nhược điểm của Quý Trường Tranh.
Sư đoàn trưởng Trương thiếu chút nữa bị chọc giận tới bật cười: "Còn muốn hái hết sao trên trời cho cậu, sao cậu không nói, cậu muốn có người lái máy bay cho luôn không?"
Quý Trường Tranh suy tư một chút: "Cũng không phải không được."
Sư đoàn trưởng Trương: "..."
Người này thật sự không biết xấu hổ, không có da, giống như một hạt đậu bằng đồng, cắn không được đập không nát.
"Được rồi, được rồi, các cậu đều cút cho tôi!"
"Nhìn đám người các cậu là phiền."