Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 622

Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:23
Lượt xem: 76

Ở rìa của quy tắc đó, nhảy ngang qua lại.

Cả gan làm loạn, tuy thẳng thắn nhưng vẫn rất tinh tế, có lẽ chỉ có Quý Trường Tranh mới có thể cân bằng được.

Sắc mặt sư đoàn trưởng Trương cũng phức tạp: "Cho dù tôi nói Mạc Hà chúng ta tốt, tôi cũng không nói Mạc Hà tốt hơn thủ đô."

"Bỏ qua cơ hội lần này, về sau sẽ rất khó khăn."

Bình thường mà nói, rất ít người có thể nhảy khu điều đi nơi khác chớ nói chi là vượt tỉnh.

Đó là điều gần như không thể.

Thế nhưng, sự tồn tại của đồng chí Cao biến nó trở nên có khả năng, Hàng Vi Quốc rời đi, vừa vặn dư ra một vị trí.

Đây một cơ hội ngàn năm có một.

Không phải Quý Trường Tranh không biết, nhưng anh không cần.

Anh nhướng mày cười nói: "Chắc ngài quên, lúc trước tôi tới Mạc Hà, là ngài thu nhận tôi."

Cái này...

"Đó là chuyện của rất nhiều năm trước."

Điều này làm cho sư đoàn trưởng Trương có chút hoảng hốt, một lúc lâu, ông ấy giơ tay vỗ xuống bả vai Quý Trường Tranh: "Đồng chí tốt!"

"Đồng chí tốt."

Liên tục nói ba từ đó, có thể tưởng tượng được tâm trạng của ông ấy như thế nào.

Không phải ai cũng có thể nhớ được những điều này.

Nhưng Quý Trường Tranh lại nhớ kỹ, có thể buông bỏ cơ hội thăng tiến dễ như trở bàn tay.

Quý Trường Tranh: "Vâng, ngài cũng tốt nên mới dạy ra lính tốt."

"Binh lính dưới tay ngài không hề hèn nhát, tôi muốn thăng chức, tôi cũng sẽ tự mình leo lên."

"Không cần phải đi đường tắt."

Anh có bản lĩnh và năng lực này.

"Tốt, tốt, người trẻ tuổi nên như vậy, trò giỏi hơn thầy."

Tâm trạng sư đoàn trưởng Trương sôi trào, ông ấy rót đầy một ly rượu: "Nào, chúng ta uống một ly."

"Sau này cậu ở Mạc Hà, lão Trương tôi thề, tôi còn ở đây một ngày sẽ che chở cậu một ngày."

"Cậu có bản lĩnh thì leo lên đi, lão Trương tôi mà nói một chữ không, thì đó không phải tôi."

Lúc này đây, Quý Trường Tranh nhận lấy rượu, anh và sư đoàn trưởng Trương cụng một cái, nhưng ly rượu của anh thấp hơn xíu so với đối phương.

Anh uống một hơi cạn sạch.

"Cảm ơn lãnh đạo."

Sư đoàn trưởng Trương nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ vui mừng, ông ấy gật đầu: "Được rồi, đi tìm vợ cậu đi."

Ông ấy nhìn ra, đối phương đã sớm muốn rời đi.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, rồi đẩy cửa căn phòng nhỏ ra, đi thẳng đến nhà bếp.

Thẩm Mỹ Vân chắc cũng làm xong việc rồi, hôm nay là tiểu niên, tất cả mọi người ăn cơm ở căn tin, Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.

Cô dắt Miên Miên từ tay Triệu Xuân Lan, cùng nhau tới phía sau bếp.

So với căn tin náo nhiệt chật chội, sau bếp rõ ràng là thưa thớt hơn một chút, hơn nữa còn có một cái bàn nhỏ, dành riêng cho bọn họ ăn cơm.

Thẩm Mỹ Vân đi múc một bát miến thịt heo hầm cải trắng, lại cầm thêm một cái bánh ngô, bẻ một nửa cho Miên Miên.

"Con xem có muốn chấm ăn hay không?"

Miên Miên gật đầu: "Được ạ."

Cô bé rất ít khi ăn như vậy, học theo Thẩm Mỹ Vân, bẻ một miếng bánh ngô, chấm ngập nước canh, khi bánh ngô nhúng vào nước canh, trong nháy mắt hút đầy dầu và nước canh.

Lúc ăn vào.

Mắt Miên Miên sáng lên: "Ăn ngon quá!"

Thẩm Mỹ Vân đưa tay sờ sờ mặt cô bé: "Vậy ăn hết nửa bát này đi."

Bát cô múc riêng Miên Miên ở trong nồi cho nên còn nóng hầm hập.

"Ăn hết cái gì?"

Quý Trường Tranh vén rèm vải lên, đi vào.

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Không phải anh ăn cơm ở bên kia sao? Ăn xong rồi?"

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không có." Anh cúi đầu nhìn miến thịt heo hầm cải trắng trong bát Thẩm Mỹ Vân mới múc từ trong nồi ra, nóng hôi hổi.

"Còn nữa không?"

Ý trên mặt chữ, Thẩm Mỹ Vân hiểu ra.

Cô gật đầu: "Còn, vẫn còn nóng, anh đi múc đi."

Quý Trường Tranh gật đầu, đi tới phía sau bếp múc một bát lớn, tiếp theo đến bên bàn nhỏ ngồi xuống giống Thẩm Mỹ Vân.

Điều này khiến cho Thẩm Mỹ Vân khó hiểu: "Chưa ăn no sao?"

Quý Trường Tranh ôm bát lớn, uống một ngụm canh bún: "Mấy bữa ăn đó đều để bàn chính sự không no bụng được."

Đây mới là ăn cơm một cách nghiêm túc.

Động tác của anh rất nhanh, nhưng lại không thô lỗ, thậm chí còn có vài phần ưu nhã.

Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Ăn chậm một chút."

Lời còn chưa dứt, sĩ quan hậu cần cũng vén rèm đi vào theo: "Ơ, sao cậu lại ở đây?"

Anh ấy tự mình chạy đi múc một bát miến thịt heo hầm, lại bỏ thêm một muỗng lớn thịt củ cải hầm đi vào, ngồi xổm bên cạnh bàn cơm nhỏ của bọn họ, bắt đầu ăn.

Khóe mắt Thẩm Mỹ Vân nhảy dựng: "Anh ăn như thế à? Mùi vị không bị trộn lẫn sao?"

Sĩ quan hậu cầm ăn một ngụm lớn: "Có thể ăn no là được, không để ý tới những chi tiết này."

Khỏi mắc công đứng lên gắp thức ăn, vậy thật phiền phức, bỏ chung trong một cái bát, ăn cái gì chọn cái đó, lúc ăn đỡ phải chạy đi gắp đồ ăn.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ thầm, khó trách thân thể mập mạp thì nấu đồ ăn không ngon, đều có lý do cả đấy.

Dù sao một người sĩ quan hậu cần lười biếng như vậy, làm sao có thể nấu ra đồ ăn ngon đây.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, chậm rãi ăn miến của mình, miến làm từ khoai lang chính tông, sau khi nấu chín tuy rằng thành màu nâu, nhưng trong suốt, hơn nữa còn dai dai, nhai không đứt.

Hút một ngụm miến nóng hôi hổi, cảm thấy cả người thư thái.

"Đúng là ở địa bàn của mình thì ăn cơm thoải mái hơn."

Sĩ quan hậu cần ăn một bát lớn, ợ một cái nhịn không được cảm khái nói.

"Ở trên bàn cơm, tôi gắp đồ ăn sợ còn nhiều hơn lãnh đạo gắp."

"Nhìn trước ngó sau, ăn cơm cũng không ngon nữa."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, rất nhanh ăn xong một bát lớn, lại đi múc một chén.

Sĩ quan hậu cần bên cạnh không muốn động đậy, nhưng miệng còn muốn ăn, vội hô: "Ê ê ê, múc cho tôi một bát."

Quý Trường Tranh quay đầu nhìn anh ấy: "Tự mình làm."

Nói xong thì hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Còn muốn ăn nữa không? Anh lấy thêm, chia cho em một nửa?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Ăn no rồi."

Thái độ đối xử khác biệt này khiến sĩ quan hậu cần chửi mát: "Quý Trường Tranh, cậu là tên thấy sắc quên bạn."

Lời này nói được một nửa, ngược lại đột nhiên nhớ tới cái gì.

"Hồi nãy cậu từ chối đồng chí Cao, không phải là vì nguyên nhân này chứ?"

Nói dứt câu.

Tay cầm muỗng sắt của Quý Trường Tranh dừng lại, không lên tiếng.

Ngược lại Thẩm Mỹ Vân tò mò hỏi một câu: "Từ chối đồng chí Cao cái gì thế?"

Cô cũng biết sơ sơ đồng chí Cao là ai, chính là lãnh đạo lúc trước đến phòng bếp thị sát.

Sĩ quan hậu cần ý thức được mình nói sai, anh ấy giơ tay vả miệng, cười ha hả: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cụ thể cô vẫn phải đi hỏi Quý Trường Tranh."

Anh ấy vội chối bỏ sạch sẽ.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ lạ, cố ý nhớ kỹ chuyện này, chờ từ căn tin về nhà, dỗ Miên Miên ngủ.

Cô thừa dịp Quý Trường Tranh rửa mặt, chạy tới: "Lúc nãy sĩ quan hậu cần nói vậy là có ý gì?"

Dưới ánh đèn vàng nhạt, da thịt cô như gốm sứ, đụng nhẹ có thể vỡ, mặt mày lại dịu dàng xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Tay đang đánh răng của Quý Trường Tranh dừng lại, anh mơ hồ nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đồng chí Cao hỏi anh, có bằng lòng theo ông ấy về Bắc Kinh hay không."

Vừa nói dứt câu.

Thẩm Mỹ Vân cẩn thận ngẫm nghĩ từng chữ, từ trước đến nay cô luôn dịu dàng, theo bản năng cao giọng nói: "Đây mà không phải chuyện lớn à?"

Cho dù cô là người ngoài không hiểu chuyện thăng chức trong quân đội, nhưng cô cũng biết cơ hội lần này khó có được cỡ nào.

Quý Trường Tranh chậm rãi rửa mặt xong, bọt nước trong suốt, chảy từ xương mày chảy xuống chóp mũi thẳng tắp.

Cuối cùng nhỏ xuống dọc theo cơ n.g.ự.c chảy một đường đi xuống phía dưới, biến mất hút nhìn ở nơi không thấy.

"Nhìn đủ chưa?"

Quý Trường Tranh nhướng mày, cầm khăn nhanh chóng lau khô mặt.

Bị anh hỏi, Thẩm Mỹ Vân theo bản năng đỏ mặt, cô xoay đầu qua: "Anh rửa mặt xong em lại hỏi."

Nhưng cô thật ra đã quên mất, lúc nãy mình nói cái gì.

Quý Trường Tranh cười một tiếng, treo khăn mặt trên giá, đuổi theo ôm ngang cô.

"Mỹ Vân, chúng ta đều là vợ chồng già cả rồi, em còn thẹn thùng như thế."

Bởi vì để tiện rửa mặt, Quý Trường Tranh cởi áo, vào mùa đông lạnh lẽo, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Khi Thẩm Mỹ Vân bị anh ôm ở trong ngực, có thể rõ ràng cảm nhận được cơ n.g.ự.c nhô lên của anh dán chặt vào người cô.

Thậm chí dù mặc quần áo vẫn có thể cảm nhận được.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Phú quý ngập trời, tự mình chạy đến trên người cô?*

*Dùng để chỉ một chuyện tốt nào đó đột ngột xuất hiện.

Bỏ qua suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu.

Cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn: "Kết hôn thì kết hôn, thẹn thùng thì thẹn thùng."

Thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau như vậy cũng hiếm lắm.

Mỗi lần cô đều thích kéo tắt đèn, trong bóng tối không nhìn thấy đối phương, tựa hồ như thế có thể giảm bớt được một chút xấu hổ.

Thể chất Quý Trường Tranh rất sợ nóng, cho nên không mặc áo ở trong phòng anh cũng không cảm thấy lạnh.

Anh ôm Thẩm Mỹ Vân đặt lên giường lò, giường lò lạnh lẽo lúc này cực kỳ ấm áp.

Ngay cả chăn đệm cũng nóng hầm hập, anh thuận thế nhét người vào trong chăn, rồi tự mình chui vào theo.

Ôm Thẩm Mỹ Vân vào trong ngực, giơ tay cuốn tóc cô, lúc cuốn được lúc không.

Thẩm Mỹ Vân ở trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chứa đựng sự giận dữ: "Anh đứng đắn một chút."

"Còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu, cái gì mà buông bỏ tiền đồ tốt đẹp ở bên phía đồng chí Cao?"

Thì ra vẫn còn nhớ.

Quý Trường Tranh cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Không muốn đi thì không đi."

"Em muốn nghe sự thật."

"Nói thật sao?" Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng: "Thời cuộc Bắc Kinh quá loạn, anh không muốn dính vào vũng nước đục."

Thẩm Mỹ Vân: "Thật sao?"

Quý Trường Tranh cúi đầu: "Đương nhiên."

"Nếu không Mỹ Vân em cho rằng là vì điều gì?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân mang theo vài phần mờ mịt, cô lẩm bẩm nói: "Em sợ là mình liên lụy anh."

Đây cũng là chuyện mà cô lo lắng.

Thân phận của cô là thanh niên trí thức, có thể gả vào bộ đội đã là ngoại lệ.

Nếu Quý Trường Tranh trở lại Bắc Kinh nhậm chức, vậy cô thì sao?

Có thể theo không?

Nếu cô đi, cha mẹ cô phải làm sao bây giờ?

Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà còn đang tiến vào đại đội.

Quý Trường Tranh thấy Thẩm Mỹ Vân như vậy, trong lòng chợt mềm nhũn, anh giơ tay chọc mũi cô: "Cứ suy nghĩ lung tung."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-622.html.]

Thẩm Mỹ Vân vùi vào lòng anh, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt sóng sánh nước vào giờ khắc này có vẻ đặc biệt nghiêm túc.

"Không gạt em?"

Quý Trường Tranh hơi dừng lại một lát, chợt, anh nhướng mày cười một tiếng: "Mỹ Vân, em quên anh là ai à?"

"Anh chính là Quý Trường Tranh vô địch thiên hạ đó."

"Anh muốn về Bắc Kinh, vậy anh sẽ đường đường chính chính trở về, Quý Trường Tranh anh không cần đường tắt."

Cái này...

Thẩm Mỹ Vân cũng rất hiểu Quý Trường Tranh, mỗi khi anh muốn nói thật, anh đều làm mấy trò quái dị như vậy.

Cô giơ tay xuyên qua vai Quý Trường Tranh, nhẹ nhàng ôm anh: "Anh có bị ngốc không đấy?"

Quý Trường Tranh bỗng dưng được ôm, thân thể cứng đờ, chợt đảo khách thành chủ, trực tiếp ôm đối phương vào trong ngực, ngã xuống giường lò.

Lăn thành một cục.

"Vậy em định an ủi anh như thế nào?"

"Nếu không thì, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp?"

Lời nói mang theo chút lưu manh, lập tức làm tan biến chút thương cảm của Thẩm Mỹ Vân, cô giơ tay đ.ấ.m xuống bả vai anh.

"Anh rốt cuộc có biết mình đã bỏ lỡ cái gì hay không?"

Người này vẫn luôn không đứng đắn.

Quý Trường Tranh giương mắt: "Bỏ lỡ? Anh không bỏ lỡ gì cả."

Ngữ khí anh nghiêm túc nói: "Mỹ Vân, ở bên em, đời này của anh đáng giá."

"Thăng chức cao cũng được, tiền tài cũng được, đều không bằng cuộc sống ở chung một chỗ với Mỹ Vân."

Thẩm Mỹ Vân nghe xong chợt im lặng.

Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào như Quý Trường Tranh.

Thẩm Mỹ Vân như là lần đầu tiên quen biết Quý Trường Tranh, lật qua lật lại xem.

Điều này làm cho Quý Trường Tranh có chút thẹn thùng, nhưng anh là người ngoài lạnh trong nóng, cho dù thẹn thùng nhưng vẻ bề ngoài không để lộ bất cứ điều gì.

Anh kéo người vào trong chăn.

Một trận lăn lộn.

Một phút sau, quần áo trên người Thẩm Mỹ Vân như Quý Trường Tranh mong muốn, bị lột sạch sẽ.

Khi bàn tay to thô ráp chạm vào da thịt nhẵn nhụi.

Trong khoảnh khắc ấy.

Không thể quay đầu nửa rồi.

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng bị xấu hổ trốn vào trong đám mây.

*

Ngày hai mươi bốn tháng chạp.

Sáng sớm điện thoại phòng làm việc của sư đoàn trưởng Trương vang lên.

"Lão Trương à."

Nghe giọng nói thì là khoa trưởng Lý.

Sư đoàn trưởng Trương có hơi bất ngờ: "Lão Lý, bên phía mọi người đã chuẩn bị đủ thịt heo chưa?"

Lời này vừa nói xong.

Khoa trưởng Lý mặt mày tươi tỉnh nói: "Đúng vậy, nhờ có sự giúp đỡ to lớn của anh em trong quân đội, đội sản xuất của công xã Thắng Lợi phía dưới thành phố Mạc Hà cũng nuôi heo, lúc này mới xem như giải cứu dịp cuối năm nay."

Dù là doanh trại hay là các đội sản xuất khác như công xã Thắng Lợi đều có liên quan rất lớn với Thẩm Mỹ Vân.

Sư đoàn trưởng Trương nghe xong thật lòng vui mừng thay ông ta: "Chúc mừng anh."

"Tôi cũng tới chúc mừng anh đây." Khoa trưởng Lý đã giải quyết vấn đề khó khăn trong lòng, cho nên tâm trạng của ông ta cũng tốt.

"Hả? Anh chúc mừng tôi chuyện gì?"

Sư đoàn trưởng Trương bất ngờ.

"Thành phố Mạc Hà có đặt ở xưởng kẹo và xưởng hạt dưa Bắc Kinh một lô hàng, doanh trại anh có muốn hay không?"

Sư đoàn trưởng Trương mà không muốn sao?

Nhưng doanh trại bọn họ không có tiền.

Nếu có tiền lúc trước đã không để cho mọi người đi Thanh Sơn nhặt hạt thông về.

Ông ấy suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Doanh trại không có tiền."

Họ cũng không đủ khả năng.

Đây là sự thật.

Khoa trưởng Lý không ngạc nhiên: "Đơn vị chúng tôi có, coi như là quà cảm ơn hai mươi con heo mà mọi người đã tặng."

"Chậm nhất là ngày mai lô hàng mà thành phố Mạc Hà chúng tôi đặt từ Bắc Kinh sẽ đến, đến lúc đó tôi sẽ cho người đưa một lô qua cho quân đội của các anh."

"Anh nhớ mở cửa chính ra, cho xe vào nhé."

Ông ta biết, doanh trại quản lý rất nghiêm ngặt, người bình thường đều không vào được.

Sư đoàn trưởng Trương im lặng một lát: "Lão Lý, anh nói thật sao?"

Khoa trưởng Lý: "Đương nhiên, tôi cần gì phải lấy chuyện này để lừa gạt anh."

Tiếp theo, ông ấy chuyển đề tài: "Tôi cũng có một thỉnh cầu hơi quá đáng."

"Anh nói đi."

Đối với ý tốt của đối phương, sư đoàn trưởng Trương nhận, đương nhiên, ông cũng biết trên đời này không có cơm trưa nào miễn phí.

"Tôi muốn sau này mỗi năm đặt mua hai mươi con heo từ quân đội."

Cái này...

Sư đoàn trưởng Trương không trực tiếp trả lời.

Trưởng khoa Lý tiếp tục nói: "Đương nhiên, tôi cũng sẽ không lấy không, heo tôi đặt mua từ quân đội, tôi sẽ dựa theo giá thị trường mà mua."

Dù là bộ công thương, hay là cục vật giá bên kia, ông ta đều không ôm hy vọng.

Mỗi năm chỉ có mấy con heo, làm sao đủ chia cho một thành phố lớn như thành phố Mạc Hà?

Thay vì dựa vào bọn họ bố thí, còn không bằng chính mình chủ động xuất kích, tạo quan hệ tốt với quân đội.

Sau này không phải sẽ có thịt heo ăn sao?

Phải biết rằng quân đội có Thẩm Mỹ Vân, ngay cả bệnh dịch heo cũng có thể tránh được, có thể tưởng tượng kỹ thuật nuôi heo của cô cao siêu cỡ nào.

Dù sao, khoa trưởng Lý đã hạ quyết tâm.

Nhất định phải tạo quan hệ với quân đội, à không, là tạo quan hệ với Thẩm Mỹ Vân!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái này...

Sư đoàn trưởng Trương nghe xong, ông ấy gõ gõ bàn: "Chuyện này một mình tôi không thể trả lời được, như vậy đi, sau khi tôi hỏi tình hình trại nuôi heo, sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục."

"Đương nhiên!"

Khoa trưởng Lý tất nhiên là đồng ý rồi.

Chờ sau khi cúp điện thoại, sư đoàn trưởng Trương suy tư một hồi, sai cảnh vệ viên bên cạnh: "Đi gọi đồng chí Thẩm và sĩ quan hậu cần tới đây."

Hai mươi phút sau.

Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần gặp nhau ở cửa văn phòng, hai người đều có chút kinh ngạc, dù sao, bọn họ trước đó mới tách ra ở trại nuôi heo.

Khi ấy sĩ quan hậu cần nói phải về căn tin có việc, trại nuôi heo chỉ còn lại Thẩm Mỹ Vân và Lý Đại Hà.

Cũng may đã qua giờ cơm, lúc này cũng không tính là bận rộn.

"Lãnh đạo già cũng tìm anh?"

"Đúng vậy."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đè nén nghi ngờ trong lòng, gõ cửa.

"Vào đi."

Trong khoảnh khắc cửa bị gõ vang, sư đoàn trưởng Trương gọi người vào.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần vào.

Sư đoàn trưởng Trương gật đầu: "Hai người tới rồi."

"Lãnh đạo, ngài tìm chúng tôi?"

"Là như vậy..." Sư đoàn trưởng Trương nói ngắn gọn: "Vừa rồi khoa trưởng Lý của thành phố Cáp gọi điện thoại tới, nói là bằng lòng cho quân đội chúng ta một xe hàng tết..."

Vừa dứt câu.

Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần đồng thời nhíu mày: "Vậy điều kiện của ông ta là gì?"

Khỏi phải nói, lãnh đạo đều thích người thông minh đây?

Sư đoàn trưởng Trương cũng không ngoại lệ.

"Điều kiện à." Ông ấy cũng không nói dối: "Đối phương hi vọng từ bắt đầu từ năm sau, dưới tình huống doanh trại có heo con, hàng năm có thể cung cấp cho thành phố Mạc Hà hai mươi con heo."

Cái này...

Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu cần liếc nhau: "Ngài đồng ý chưa?"

Vừa hỏi xong thì biết mình hỏi thừa.

Nếu đã đồng ý, bọn họ cũng sẽ không ở chỗ này.

"Tôi muốn hỏi ý kiến của hai người, chuyện này có thể làm được không?"

Hai mươi con, đây cũng không phải là số lượng ít.

Thẩm Mỹ Vân trầm ngâm một lát: "Hai mươi con quá nhiều, tình huống trước mắt của trại nuôi heo chúng ta, bản thân còn không đủ ăn."

"Có thể đồng ý, nhưng số lượng phải do chúng ta quy định."

Sĩ quan hậu cần vừa nghe, cũng có ý này: "Tôi đồng ý với lời Mỹ Vân nói."

"Khoa trưởng Lý cũng quá tham lam rồi, một năm hai mươi con, sao không lên trời luôn đi?"

"Dù cung cấp vật tư cho cả tỉnh Hắc cũng không nhiều như vậy."

Đây là sự thật.

Sư đoàn trưởng Trương ngược lại quên nói.

"Ông ta nói là dựa theo giá thị trường mua heo của chúng ta."

Sĩ quan hậu cần cắt ngang: "Sao ông ta không đi nơi khác mua? Là ông ta không muốn sao?"

Cái này có chút hơi ngỗ nghịch nha.

Như này đâu có chỗ nào giống như đang nói chuyện với lãnh đạo.

Thẩm Mỹ Vân nghe mà hết hồn hết vía, cũng may sư đoàn trưởng Trương không quan tâm, ông ấy cũng không tức giận: "Vậy hai người thương lượng một chút, tôi đang trả lời ông ta."

Sĩ quan hậu cần và Thẩm Mỹ Vân liếc nhau: "Năm con."

"Nhiều nhất là năm con, trên con số này thì khỏi bàn."

"Chúng tôi thà không nhận lô hàng tết này."

Cái gì mà đường đậu phộng hạt dưa, những thứ này có thể ngon bằng thịt sao?

Có thể không?

Sư đoàn trưởng Trương nghe khuyên bảo, ông ấy vội nói: "Được, vậy bây giờ tôi gọi điện thoại, hai người các cậu ở bên cạnh giúp tôi bổ sung."

"Không thành vấn đề."

Sĩ quan hậu cần đồng ý.

"Nếu ông ta không đồng ý, tôi sẽ tranh luận với ông ta."

Thẩm Mỹ Vân không nói gì, ngược lại tương đương với đồng ý.

Sau khi gọi điện thoại, chưa vang được hai tiếng đối phương đã bắt máy.

"Alô, lão Trương, anh nghĩ kỹ chưa?"

Sư đoàn trưởng Trương ừ một tiếng: "Heo không phải không thể bán cho anh."

Bên kia vừa muốn vui vẻ, chợt nghe thấy sư đoàn trưởng nói: "Thế nhưng... hai mươi con quá nhiều, thịt heo của chúng tôi cũng không đủ ăn."

Khoa trưởng Lý không ngạc nhiên, làm ăn mà?

Không phải là người qua kẻ lại đàm phán với nhau sao?

"Vậy mọi người muốn bán mấy con?"

"Năm con."

Lời này vừa dứt.

Loading...