Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 627
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:31
Lượt xem: 76
Trần Thu Hà nghe thế, tay bóc hành tây khựng lại, nhìn Mỹ Vân ước chừng vài giây.
"Mẹ đã nói con thông minh lanh lợi, biết tính toán, biết học hỏi, con còn không cho mẹ nói."
"Đúng rồi chứ gì nữa."
Dù sao từ chuyện Mỹ Vân nuôi con là có thể nhìn ra, cô thông minh hơn bà ấy nhiều.
Thẩm Mỹ Vân chà xong một miếng thịt rồi cầm miếng tiếp theo lên chà tiếp. Tay lạnh như băng trộn ướp với muối, sau một lát cô thấy tay mình như c.h.ế.t lặng.
Mười ngón tay mảnh khảnh, màu đỏ tươi đẹp chói mắt.
Cô xoa xoa tay, tiếp tục: "Dù sao trong mắt mẹ, con thế nào cũng là tốt nhất."
Đó là sự thật.
Trần Thu Hà nghe vậy, bà ấy gật đầu như thật: "Luôn là tốt nhất."
Bà ấy nhanh chóng cắt một đống hành tây, thấy nồi đã sôi thì đổ một chậu thịt mỡ vào.
Xèo một tiếng.
Thịt mỡ màu trắng lập tức cuộn lại rồi biến thành màu vàng nhạt.
Theo tiếng xèo xèo trong nồi, mùi mỡ heo cũng tràn ngập cả phòng.
Miên Miên hút nước miếng, kiễng mũi chân muốn nhìn, kết quả lại bị Trần Thu Hà ngăn lại: "Đừng, dầu đang b.ắ.n tung tóe, con tránh xa một chút, lát nữa làm xong bà ngoại múc cho con một chén, rắc muối lên, cắn vào miệng giòn tan."
Bà ấy không nói còn đỡ, nói vậy Miên Miên càng thèm.
Dọn một khúc gỗ ngồi cạnh bếp, chăm chú nhìn dầu b.ắ.n tung tóe trong nồi.
Thẩm Mỹ Vân sợ dầu b.ắ.n lên mặt cô bé, Miên Miên lanh lẹ đội mũ lên, chỉ lộ ra một đôi mắt.
"Mẹ, con vậy được chưa?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cẩn thận một chút, đừng để bị dầu b.ắ.n vào người."
Nói xong nhìn Trần Thu Hà, Trần Thu Hà hiểu ý con gái mình: "Lúc nấu mẹ bỏ tay áo xuống che đỡ rồi."
Tay vớ lấy một cái túi lưới, thỉnh thoảng lật thịt mỡ chìm dưới chảo lên.
Thịt mỡ vừa xuống chảo nên chưa chín lâu, ra dầu không nhiều.
Muốn chiên thành tóp mỡ khô, ít nhất phải hơn mười phút.
Bên Thẩm Mỹ Vân cũng đầy một vò thịt muối, hơn hai mươi tảng còn lại thì đổ muối lên thớt luôn cho nhanh.
Đặt thịt đã cắt sẵn lên trên, chà qua hai mặt rồi ném vào bình.
Một hơi ướp hơn mười tảng, để lại năm tảng tươi dùng ăn Tết.
Trừ đầu heo, đùi heo, thịt mỡ và sườn, số còn lại ướp thành thịt muối nên không đầy bình thức hai.
Xâm xấp nửa bình.
Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, còn trống hơn nửa thì phải làm sao?"
Suy cho cùng vẫn là một cô gái, gặp chuyện gì cũng thích tìm mẹ.
Trần Thu Hà quay đầu nhìn: "Không sao, không ảnh hưởng, con cứ đậy nắp lại là được rồi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đậy nắp lại rồi niêm phong thêm một lớp màng nhựa.
Đẩy bình vào cất dưới thớt.
Cái bình đựng thịt này ít nhất hơn một trăm cân, Miên Miên thấy Thẩm Mỹ Vân đẩy không nổi thì đứng lên giúp.
Một người kéo, một người đẩy.
Một hồi lâu bình cũng chưa di chuyển được bao xa.
"Cứ để đó, lát nữa mẹ làm."
Trần Thu Hà không thể rời tay, đành nói như vậy.
Bên ngoài.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường mua muối về, vừa lên núi, mũi Trần Hà Đường đánh hơi rất nhanh: "Hình như anh ngửi được mùi thịt."
Thẩm Hoài Sơn ôm hai bao muối: "Đội sản xuất hôm trước mới g.i.ế.c heo, anh ngửi thấy mùi thịt cũng là bình thường."
Trần Hà Đường định nói, lúc ngang qua đại đội sao không ngửi thấy.
Nhưng thấy Thẩm Hoài Sơn có vẻ không hứng thú gì với chuyện này, đành nuốt những lời còn lại xuống.
Càng đi lên núi, mùi thịt càng rõ ràng.
Lần này, Thẩm Hoài Sơn cũng phát hiện không đúng, ông ấy ngửi ngửi, luôn cảm giác mùi thịt là từ trên núi truyền xuống.
Ông ấy vô thức nói: "Hình như nhà chúng ta đang làm thịt?"
Trần Hà Đường: "Phải không?"
Hai người bước nhanh hơn.
Lúc đứng ở rào tre ngoài sân, mùi thơm càng rõ ràng.
"Đúng là nhà mình mà."
Ống khói trong bếp bốc khói, càng đến gần mùi thịt càng nồng.
Hai người bước nhanh hơn.
Vừa vào bếp thì thấy Mỹ Vân và Miên Miên đang hì hục đẩy bình.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường liếc nhau, hai người bước nhanh vào: "Để anh."
Chưa đợi Thẩm Hoài Sơn ra tay, Trần Hà Đường đã nhấc cái bình lên.
Thẩm Mỹ Vân: "... !"
Miên Miên: "!!"
Miên Miên há to miệng, mắt đầy sao: "Quào, ông ngoại cậu giỏi quá."
Cô bé và mẹ không đẩy nổi, đến lượt ông ngoại cậu thì một tay là dọn xong.
Trần Hà Đường xấu hổ vì được khen ngợi, đặt cả hai cái bình dưới thớt để tránh bất tiện khi đi lại.
Nhưng Thẩm Hoài Sơn lại nghĩ nhiều hơn, trước khi ra ngoài nhà họ làm gì có hai cái bình này?
Có phải ông ấy nhớ nhầm không?
Trần Thu Hà như biết người yêu mình muốn nói gì.
Bà ấy đảo đũa trong chảo rồi ngẩng đầu nói: "Sau khi các anh đi, bạn của Mỹ Vân gửi thịt lợn đến."
"Một phần được ướp trong lọ, mỡ được tinh chế trong nồi, còn có nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Một phần ướp trong bình, thịt mỡ thì làm thành tóp mỡ, đầu heo và móng heo này anh và anh cả xem rồi nướng hộ em."
Đã giấu không được thì cứ công khai đi.
Dù sao lúc ăn thịt cũng không giấu được Trần Hà Đường.
Thẩm Hoài Sơn là người thông minh, vô thức nhìn Thẩm Mỹ Vân. Thẩm Mỹ Vân chớp chớp không nói gì.
Ông ấy hiểu, tiếp lời: "Mỹ Vân mua áo khoác từ người bạn đó hả?"
Trần Thu Hà ngạc nhiên, rồi gật đầu: "Là hắn, nhưng không nói ra được."
Bất kể là áo bông, áo khoác quân đội, hay là thịt heo đều không thể để người khác biết.
Trần Hà Đường bên cạnh đã hiểu, ông ta không đồng ý: "Quá nguy hiểm, Mỹ Vân sau này đừng làm vậy."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chỉ lần này thôi."
Cô chỉ cái đầu heo và móng heo bên cạnh: "Cậu và ba mang đi nướng đi."
Đầu heo có nhiều lông, nếu nướng thì lớp ngoài đó sẽ mất đi.
Trần Hà Đường gật đầu, ông ta có sức, trực tiếp ôm đầu heo lên: "Nướng ngoài sân đi."
"Tôi đi nhóm lửa."
Nướng đầu heo và móng heo không phải là việc đơn giản.
Nướng từ đầu đến đuôi phải cần thời gian, nói trắng ra, đây là công việc yêu cầu sự tỉ mỉ.
Nói xong, Trần Hà Đường đi nhìn thoáng qua tóp mỡ trong chảo.
Nguyên một nồi dầu cam vàng.
Trần Thu Hà biết ngay ông ta đang nghĩ gì.
"Rồi rồi, ăn mấy miếng tóp mỡ rồi làm việc sau, không cần gấp gáp."
"Lấy bát lại đây, Miên Miên, anh cả, lão Thẩm, Mỹ Vân..."
Tóp mỡ nhiều, một người có thể được ăn một bát đầy.
Nghe vậy, mọi người hào hứng cầm bát lên, Miên Miên được bát nhỏ, cô bé cũng nhỏ nhất, Trần Thu Hà là múc cho cô bé trước.
Đổ đầy non nửa bát.
"Hơi nóng, để mẹ con rắc chút muối lên cho con."
Miên Miên ừ một tiếng, sau đó là Thẩm Mỹ Vân, Trần Hà Đường, Thẩm Hoài Sơn, mỗi người được múc một ít.
Vì rắc riêng muối nên không nên bày ra đĩa lớn, mạnh ai nấy ăn.
Thích ăn muối thì rắc nhiều, không thích ăn thì rắc ít.
Bằng cách này, mọi người đều được ăn theo sở thích riêng.
Sau khi chia xong, Trần Thu Hà lại múc hết tóp mỡ trong nồi ra bỏ vào chậu tráng men, được hơn phân nửa chậu.
Hai mươi cân thịt mỡ mà nấu được nhiều tóp mỡ như vậy.
Trong khi bà ấy bận rộn.
Thẩm Mỹ Vân rắc muối, cô lấy một nắm muối rắc đều lên phần mỡ lợn đã khô và chín vàng, lắc nhẹ cái bát, muối tản đều.
Cô đưa bát cho Miên Miên.
Miên Miên nhận lấy, đút miếng mỡ lợn đầu tiên cho Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, ăn!"
Thẩm Mỹ Vân nhìn con gái, trái tim mềm nhũn, cô không từ chối ý tốt của đối phương, há miệng cắn: "Cảm ơn Miên Miên của mẹ."
Tóp mỡ trong miệng giòn tan, miếng mỡ nóng hổi quyện với mùi thơm mặn của muối.
Vị trên đầu lưỡi nổ tung.
Thẩm Mỹ Vân đã ăn rất nhiều món ngon, đồ ăn vặt càng không thiếu, nhưng mỡ lợn nóng hổi rắc với muối chắc chắn có thể xếp vào top 3.
Ánh mắt cô sáng lên, nhanh tay trộn cho mình một phần, sau đó là Trần Hà Đường, đến phiên Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Ba, ba cần thêm muối không?"
Thẩm Hoài Sơn là bác sĩ, bình thường chú ý không ăn quá mặn, mỡ heo rắc muối thì khác gì ăn muối đâu.
Món này không phù hợp với chế độ ăn uống lành mạnh của Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Hoài Sơn trầm tư một lúc lâu dưới cái nhìn của con gái: "Thêm một ít cho ba"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Sau khi rải cho ông ấy chút muối.
Cả nhà ngồi xổm ở cửa, mỗi người bưng một bát bốc tóp mỡ ăn.
"Ước mơ lớn nhất của cậu trước đây là được ăn một miếng mỡ heo trong dịp Tết Nguyên đán."
Trần Hà Đường trước nay kiệm lời, hiếm khi mở miệng nói một câu như vậy.
Nghe vậy, mọi người im lặng.
Trần Thu Hà hiểu, đó là quá khứ của anh cả, năm đó mẹ dẫn mình đến Bắc Kinh nương tựa họ hàng, thời gian đầu đúng là hơi khó khăn
Nhưng so với anh cả sống với mẹ kể, cuộc sống của bà ấy dễ chịu hơn nhiều.
Bà ấy múc một nửa mỡ heo trong bát mình vào bát đối phương.
Trần Hà Đường không muốn, lại bị Trần Thu Hà ép nhận: "Giờ ăn mỡ heo, tối nấu thịt kho xào khoai tây, sườn gạo nếp nữa."
"Em nhớ lúc trước hình như anh cả thích ăn bánh cuốn thịt heo, lát nữa nướng đầu heo xong, em và Mỹ Vân kho rồi phết nước sốt lên, cuốn thêm bánh ngô bột mì trắng, kẹp thêm một cọng hành tây, cắn một miếng vừa cay vừa thơm vừa mềm."
Nghe vậy, đừng nói Trần Hà Đường, đến cả Thẩm Mỹ Vân cũng nuốt nước miếng theo.
"Mẹ, con cũng muốn ăn."
Không dám giấu diếm, dù là Thẩm Mỹ Vân đời trước cũng có một sở thích nhỏ không muốn người khác biết.
Cô không thích ăn thịt nạc, cô thích bánh cuốn thịt đầu heo, vừa nạc vừa mỡ, thịt đầu heo rất mềm, được bọc trong bánh hành lá giòn tan.
Ăn mà suýt cắn lưỡi luôn.
Hiếm khi thấy con gái mình yêu cầu điều gì.
Trần Thu Hà đương nhiên phải thỏa mãn.
"Làm làm làm làm, tối làm cho con ngay."
"Hôm nay chúng ta coi như ăn Tết."
Thời gian đoàn tụ!
Phải ăn trước!
Thẩm Mỹ Vân cắn tóp mỡ, cười mỹ mãn dựa vào người Trần Thu Hà: "Thật tốt khi có mẹ ở đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-627.html.]
Miên Miên học theo: "Thật tốt khi có mẹ ở đây!"
Lần này, người lớn bật cười.
Ăn mỡ heo xong, tất cả mọi người đều bận rộn.
Tối làm bữa cơm đoàn viên mừng năm mới thì bây giờ đương nhiên phải tất bật chuẩn bị.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đang nướng đầu heo và móng heo, nhóm một đống lửa trong sân, lấy kìm gắp than ra, lửa đỏ rồi thì nướng bên trên.
Một tiếng xèo, đầu lợn trắng biến thành màu nâu xám, không gian tràn ngập mùi khét.
Đám Thẩm Mỹ Vân cũng không nhàn rỗi.
Sườn gạo nếp, thịt kho khoai tây, bánh cuốn đều cần thời gian.
Cô và Trần Thu Hà bận rộn gần hai tiếng đồng hồ thì mới nấu xong hết các món, thịt đầu heo kho, móng heo, đuôi heo cũng đã sẵn sàng.
Miếng thịt đầu heo om được hấp chín khi dùng đũa chọc vào sẽ có màu trong và sáng bóng. Phần da cũng như được phủ một lớp mỡ.
Thẩm Mỹ Vân cầm lên, dùng d.a.o phay cắt làm đôi, thịt đầu heo nạc mỡ đan xen xếp thành một hàng trên thớt.
"Mau lấy bánh rán cuốn lại, phải nhân lúc còn nóng."
Trần Thu Hà than một tiếng, lập tức vớ lấy một chiếc bánh rán mới ra lò, trải trên thớt. Thẩm Mỹ Vân bày thịt đầu heo, bỏ một cái lá bắp cải non lên trên và phết một lớp nước sốt.
Chiếc bánh cuộn đầu tiên dành cho Trần Hà Đường: "Cậu!"
Trần Hà Đường toan xua tay, Thẩm Mỹ Vân lại giục: "Nhanh lên, mười mấy cái bánh rán lận, ai cũng có phần."
Nghe vậy, Trần Hà Đường mới nhận lấy.
Thẩm Mỹ Vân lại cuộn tiếp bốn cái, đưa cho Thẩm Hoài Sơn, Miên Miên, cuối cùng mới là của cô và Trần Thu Hà.
Đây là món chính cuối cùng, làm xong thì có thể dọn những món khác lên bàn.
Một nồi sườn gạo nếp, một đĩa móng heo kho, một đĩa rau trộn tai heo, một đĩa đuôi heo kho.
Ngoài ra còn có thịt lợn om với khoai tây và cuối cùng là món canh suông, súp bắp cải và trứng.
Đây là món chay duy nhất của tối nay.
Mới dọn lên bàn.
Bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Cái này...
Nhà Thẩm Mỹ Vân vô thức nhìn nhau: "Sao lại có khách tới?"
Không thể để người khác nhìn thấy bàn thức ăn này.
Nhác thấy Trần Thu Hà muốn cất đi, Thẩm Mỹ Vân nghĩ: "Thôi vậy, cứ nói con mang thịt từ nói khác về."
"Đi xem là ai trước?"
Trần Hà Đường đứng lên: "Để cậu!""
Một lát sau.
Trần Hà Đường quay lại với vẻ mặt kỳ lạ, sau lưng còn có một người.
Ngay lúc Thẩm Mỹ Vân muốn hỏi Trần Hà Đường sao lại dẫn vào.
Thì thấy mặt người kia.
Thẩm Mỹ Vân: "... ?"
Cô kinh ngạc, nhanh chóng đứng dậy đi ra đón: "Quý Trường Tranh, sao anh lại tới đây?"
"Không nói trước với em một tiếng."
Người tới không phải người ngoài, chính là Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh còn xách theo hành lý, ngàn dặm xa xôi tới tìm vợ.
Trên người còn hơi lạnh và gió rét: "Không phải nói ngày mai gặp ở nhà ga à? Vừa tan tầm thì anh đã chạy từ doanh đội về nhà."
Vốn là ba tiếng đi đường, anh phóng vù vù nên một tiếng rưỡi là đến.
Đương nhiên, chính anh cũng suýt nôn mửa.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì giật mình, đưa tay sờ mặt anh, lạnh như băng.
"Bị ngốc à?"
Nào có ai như vậy.
Quý Trường Tranh nhếch miệng cười với Thẩm Mỹ Vân: "Nhớ em và Miên Miên."
Họ mới đi hai ngày, trong nhà trống rỗng, trái tim anh cũng trống rỗng theo.
Nghe vậy, đám Trần Thu Hà bật cười: "Vợ chồng son một ngày không gặp như cách ba thu."
Nếu không sao lại gọi là vợ chồng son chứ?
Bà ấy đứng lên hỏi: "Ăn chưa?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Buổi trưa buổi tối cũng chưa ăn."
Tan tầm là chạy như điên, không có cả thời gian ăn uống.
Vừa tới cửa nhà vợ liền ngửi thấy mùi thơm.
Trần Thu Hà sốt sắng: "Mẹ đi cuốn cho con hai cái bánh thịt rồi uống một chén canh nóng."
Quý Trường Tranh nhếch miệng cười: "Cảm ơn mẹ!"
Miệng ngọt lắm.
Trần Thu Hà tươi tắn mặt mày.
Nhân lúc Trần Thu Hà bận rộn, Thẩm Mỹ Vân kéo Quý Trường Tranh ngồi xuống, đưa bánh cuốn của mình cho anh: "Ăn hai miếng lót dạ trước đã."
"Ba mẹ biết Tết năm nay chúng ta không ở đây nên hôm nay coi như ăn cơm đoàn viên."
Cô cũng đang giải thích cho việc tại sao trên bàn lại nhiều đồ ăn như vậy.
Quý Trường Tranh từ trước đến nay thích sạch sẽ nhưng giờ thì không khách sáo với Thẩm Mỹ Vân, nhận lấy bánh thịt cuốn cô đã ăn một nửa, cắn một miếng.
Sau đó mắt anh sáng lên: "Bánh cuốn thịt đầu heo?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.
"Anh cũng thích?"
Quý Trường Tranh nhướng mày, hơi kinh ngạc: "Em cũng thích?"
Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
Miên Miên bên cạnh phát hiện mình hoàn toàn không chen vào được, bèn chuyển băng ghế nhỏ sang ngồi cạnh Thẩm Hoài Sơn.
"Ông ngoại, ông có thấy không, trong mắt ba con chỉ có mẹ con."
Cô bé thấy hết rồi, ba vừa vào nhà đã tìm khắp phòng, mãi đến khi nhìn thấy mẹ thì mắt sáng như đèn pha.
Thẩm Hoài Sơn nghe vậy ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, ba mẹ con yêu thương nhau thì mới yêu thương con được, biết không?"
Miên Miên nghiêng đầu: "Đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về ạ?"
Thẩm Hoài Sơn: "Đúng, Miên Miên nhà chúng ta thật thông minh."
Cuộc đối thoại của một già một trẻ này khiến Thẩm Mỹ Vân hơi ngại ngùng.
Quý Trường Tranh lại rất thoải mái: "Ba đối xử tốt với mẹ, đó là lẽ đương nhiên, không phải bàn cãi."
Miên Miên: "Vậy đối với con thì sao?"
Quý Trường Tranh: "Đối với con, đó là trách nhiệm."
Miên Miên cười khanh khách: "Vậy đối với mẹ thì sao?"
Quý Trường Tranh nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, chợt nở nụ cười, vừa lưu luyến vừa trìu mến: "Đối với mẹ con à? Đó là tình yêu."
Vừa dứt lời, cả phòng đều im lặng theo.
Mặt Thẩm Mỹ Vân vô thức đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Quý Trường Tranh, nhéo tay anh một cái.
"Nói bậy bạ gì đó?"
Nói rất nhỏ nhưng trong phòng quá yên tĩnh nên mọi người đều nghe được.
Quý Trường Tranh bị nhéo cũng không tức giận, cười: "Vốn là thế mà? Nếu không tin thì hỏi bố xem có thích mẹ nhất không?"
Chủ đề đột nhiên chuyển sang Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Hoài Sơn ho nhẹ một tiếng đối mặt với cái nhìn chăm chú của con rể con gái và anh vợ.
Mặt ông ấy đỏ lên ừ một tiếng: "Đương nhiên."
Nếu ông ấy không thích Thu Hà, hai người đã không ân ái cả đời rồi.
Lần này, đến phiên Trần Thu Hà thẹn thùng.
"Tụi nhỏ đều ở đây, nói bậy bạ gì vậy?"
Hình như nữ đồng chí trời sinh rất dễ xấu hổ, Trần Thu Hà cũng không ngoại lệ.
Thẩm Hoài Sơn: "Anh có chủ động nhắc đến đâu, Trường Tranh nói trước đó."
Quý Trường Tranh cười, cầm ly lên lấy trà thay rượu: "Ba mẹ, cậu, chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Như Mỹ Vân nói, bữa cơm này coi như cơm tất niên.
Anh trịnh trọng nói.
Đám Thẩm Hoài Sơn cũng đứng lên, cụng ly: "Chúc mừng năm mới."
Chờ sau khi uống rượu gạo.
Trần Thu Hà chủ động mời: "Ăn đi ăn đi, nhân lúc còn nóng, xem món nào nguội, mẹ mang vào bếp hâm nóng."
Thẩm Mỹ Vân: "Không cần đâu mẹ, sắp no bụng rồi."
Cô ăn một cái bánh cuốn thịt đầu heo đã lưng lửng dạ, ăn thêm mấy miếng sườn gạo nếp, rồi món kho, cuối cùng múc một chén canh trứng cải trắng.
Thoải mái đến mức muốn nằm lăn lộn trên giường ngay lập tức.
Nghe vậy, Trần Thu Hà trừng mắt: "Không hỏi con, mẹ hỏi Trường Tranh mà?"
Thẩm Mỹ Vân nghe, thầm xoa cánh tay Quý Trường Tranh: "Anh vừa đến, mẹ em liền bất công, trước kia bà ấy chưa bao giờ trừng em."
Quý Trường Tranh dở khóc dở cười: "Mẹ vẫn yêu em nhất."
Mẹ yêu em nên mới đối xử tốt với anh, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Nếu không sao lại nói Quý Trường Tranh biết cách ăn nói chứ.
Nghe thế, Thẩm Mỹ Vân không ghen nữa, lúc này Quý Trường Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Trần Thu Hà: "Mẹ, đừng hâm nóng đồ ăn, con cũng sắp no rồi."
Một hơi ăn ba cái bánh cuốn thịt đầu heo, còn tai heo nữa.
Không dừng lại ở đó, nửa đĩa sườn gạo nếp cũng là anh ăn.
Cơm trộn thịt kho tàu khoai tây cũng múc hơn nửa bát.
Sắp căng bụng rồi, chớ nói chi còn chưa uống được bát canh trứng bắp cải nào.
"Thật sự không cần?"
Trần Thu Hà bất ngờ: "Về nhà mình thì đừng giả vờ, buổi tối đói bụng sẽ không tốt đâu."
"Sao có thể? Con đã ăn một nửa đồ ăn của cả nhà rồi."
Quý Trường Tranh thản nhiên: "Con ăn no thật."
Lúc này, Trần Thu Hà mới tin: "Mọi người ai còn muốn ăn bánh cuốn không?"
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, Miên Miên cũng lắc đầu, con bé còn không ăn hết nửa cái, chỉ tập trung ăn cơm nếp sườn, một mình cô một hơi ăn sáu bảy miếng.
Thẩm Mỹ Vân sợ con bé ăn hỏng bụng.
Không cho ăn nữa.
Đến phiên Thẩm Hoài Sơn, ông ấy nghĩ: "Anh không ăn bánh, anh muốn uống chút rượu gạo và nhắm tai heo."
Cái lỗ tai heo kho này là thức nhắm rượu thần kỳ.
Nói thật, nhiều năm rồi Thẩm Hoài Sơn mới được uống rượu ăn cơm thoải mái như vậy.
Cảm giác say sưa đó là điều ông ấy chưa từng trải qua trước đây.
Hôm nay xem ra, từ bỏ cũng chưa chắc là chuyện xấu.
"Nào, Trường Tranh, uống với ba một ly."
Trần Thu Hà muốn ngăn lại, nhưng Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, ngắt lời: "Chắc mẹ chưa no đâu, chúng ta tranh thủ ăn đi."
Ba cô mấy năm nay quá khổ, ở bệnh viện bị xa lánh, về đến nhà bị người thân chê cười, gánh nặng tâm lý khiến ông ấy luôn nghĩ mình liên lụy vợ con.
Kỳ thật không phải.
Quá khứ không thay đổi được, vượt qua là tốt rồi.
Trước đây ông ấy không thể uống rượu vì phải lên bàn mổ, và cũng hạn chế uống rượu.
Bây giờ, khi đặt chân đến mảnh đất đại đội Tiền Tiến này, không ai quản, không có bàn phẫu thuật, không có nhiệm vụ, thỉnh thoảng uống một ly không phải không được.
Huống chi đây không phải là rượu trắng số độ cao, mà là rượu vàng chống lạnh.