Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 657
Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:45
Lượt xem: 87
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy không khỏi liếc nhìn ngoài cửa sổ "Không biết đợt tuyết rơi này khi nào mới kết thúc."
Ngoài lượng tuyết lúc trước, tuyết bây giờ đã gần đến đầu gối rồi nếu cứ tiếp tục rơi như thế này có lẽ trong thời gian ngắn sẽ cao lên tới đùi.
Nói đến đây cô nhớ tới một chuyện "Ngọc Thư còn ở nhà khách, sợ tuyết rơi dày đặc sẽ không ra ngoài được."
Lời này còn chưa dứt bác sĩ Tần đã đứng dậy nói: "Tôi tới đón cô ấy."
Đây là cơ hội tốt để thể hiện.
Vừa dứt lời mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được nở nụ cười.
*
Chín giờ.
Bác sĩ Tần đón Tống Ngọc Thư, đúng giờ đến nhà họ Quý.
Thẩm Mỹ Vân đã sắp xếp xong những thứ mẹ cô bảo Trần Viễn đưa tới bao gồm hai con thỏ, hai con gà cay và ba chiếc lạp xưởng lớn.
Ngoài ra còn có một ít hạt dẻ được chiên lên có mùi thơm đặc biệt.
Thẩm Mỹ Vân nhìn nơi đó thịt rau đầy đất không nhịn được nói: "Bọn họ đều đưa đồ tới cho em không biết bọn họ còn cái gì để ăn không?"
Trần Viễn gật gật đầu "Có, cha bên kia ở trên núi có bao rồi cho nên bọn họ đều ăn mồi tươi điểm ấy em không cần lo lắng."
Chỉ cần có Trần Hà Đường ở bên đó thì trong nhà hoàn toàn không thiếu thịt.
Ông ta là một thợ săn già.
Trình độ săn b.ắ.n cực kỳ cao ngay cả trong những năm khó khăn nhất ông ta vẫn luôn có thịt để ăn.
Nghe vậy Thẩm Mỹ Vân mới thở phào nhẹ nhõm lập tức cất đồ vào tủ ngăn kéo trong bếp.
Bên ngoài nhanh chóng truyền đến động tĩnh.
"Đồng chí Tống, cô đi lên trước."
Bác sĩ Tần hướng về phía Tống Ngọc Thư nhỏ giọng nói.
Tống Ngọc Thư ừ một tiếng: "Cám ơn."
Quay người lập tức trốn dưới mái hiên khiến bác sĩ Tần hơi thất vọng, trong lòng anh ấy khẽ thở dài sau đó thu chiếc ô lớn màu đen lại, bên ngoài tuyết rơi quá lớn, ô đen vừa thu lại thì phía trên phủ đầy tuyết trắng tuôn xuống.
Bác sĩ Tần phủi những bông tuyết trên chiếc ô lớn màu đen ở dưới mái hiên rồi vỗ nhẹ tuyết trên người bước vào nhà.
Biết hôm nay bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư sẽ xem mắt ở nhà nên Thẩm Mỹ Vân đã đặc biệt đốt một chậu than.
Than lửa đỏ rực kêu lách tách trong chiếc chậu sứ cũ kỹ, nhiệt độ trong phòng cũng nóng dần lên.
Có hai nhiệt độ khác nhau trong và ngoài nhà.
Vừa bước vào nhà thì áo khoác lông cừu không thể mặc được nữa nên Tống Ngọc Thư đã cởi áo khoác lông cừu ra chỉ mặc một chiếc áo bông có cổ đứng hình hoa màu trắng xanh.
Từ bên cạnh nhìn qua đơn bạc mà lại tinh tế.
Có một phen hương vị khác.
"Mỹ Vân."
Tống Ngọc Thư chào Thẩm Mỹ Vân từ trong bếp đi ra.
Thẩm Mỹ Vân: "Ngọc Thư, cô tới rồi, ăn sáng chưa?"
Tống Ngọc Thư do dự nói: "Tôi ăn một miếng bánh ga tô."
Nói xong cô ta đặt hộp bánh ga tô lên bàn nói: "Cho Miên Miên."
Phần cô ta ăn là mua riêng cho mình còn phần cô ta mua cho Miên Miên vẫn được giữ nguyên.
Dù sao cũng xem mắt ở nhà Mỹ Vân nếu đi tay không tới thì không tính đẹp mắt.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy hiện tại uống một chén nước đường được không?"
Lúc này không phải là thời điểm tốt để nấu ăn, nhiệt độ hơi không cao không thấp.
"Nước nóng đi, không cần thêm đường, cảm ơn Mỹ Vân."
Tống Ngọc Thư không thích uống nước đường, cô ta luôn cảm thấy nước đường có vị chua trong miệng.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng lập tức nhìn bác sĩ Tần ở một bên.
Bác sĩ Tần: "Cũng cho tôi một ly nước nóng, cảm ơn."
Thẩm Mỹ Vân đương nhiên đồng ý. Vì hai người bọn họ đang xem mắt ở nhà của bọn họ nên cô sẽ cố gắng hết sức để trở thành chủ nhà.
Sau khi rót nhanh hai ly nước Miên Miên lại bưng ra một đĩa hạt dưa và đậu phộng.
"Dì Tống, chú Tần, ăn hạt dưa đi."
Miên Miên ngọc tuyết đáng yêu quá, khi cô bé ngọt ngào gọi như vậy thì không ai có thể từ chối được.
Bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư cũng nói: "Cảm ơn Miên Miên."
Miên Miên lắc đầu: "Vậy cháu ra ngoài chờ tin vui."
Người lớn đều ở bên ngoài chia thành từng nhóm nhỏ trò chuyện, tất nhiên hầu hết đều đang thảo luận xem bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư có thể xem mắt thành công hay không.
Ngay khi cô bé rời đi.
Trong phòng chính chỉ còn lại bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh đương nhiên nhiều hơn là một tia xấu hổ.
Bác sĩ Tần suy nghĩ một chút rồi chủ động phá tan bầu không khí ngượng ngùng: "Đồng chí Tống, đồng chí thích con gái hay con trai?"
Chủ đề này cũng quá trắng trọn đi.
Tống Ngọc Thư sắc mặt cứng đờ trong chốc lát sau đó suy nghĩ một chút: "Con gái hay con trai đều được."
Nếu là con gái cô ta sẽ nuông chiều con gái mình như Miên Miên. Cô ta là duy nhất ngay từ đầu cô ta đã không có anh chị em.
Nếu là con trai thì cô ta sẽ không tiếp tục sinh con nữa.
Cô ta sẽ dạy dỗ con trai mình thật tốt khiến nó trở thành người ngay thẳng.
Câu trả lời này gần giống như không có câu trả lời.
Bác sĩ Tần thở dài: "Vậy xem ra cô đều thích."
Tống Ngọc Thư gật đầu "Đúng vậy, chỉ cần chúng là do tôi sinh ra tôi đều thích."
Vừa nói đến đây hai mắt bác sĩ Tần không khỏi sáng lên đưa tay về phía Tống Ngọc Thư nói: "Tôi xin tự giới thiệu trước, đồng chí Tống."
"Tôi tên Tần Thuận Nguyên. Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp của tôi nên người khác gọi tôi là bác sĩ Tần. Tôi đứng hàng thứ ba trong nhà. Cô cũng có thể gọi tôi Tần lão tam."
Cái này...
Để Tống Ngọc Thư gọi Tần lão tam cô ta không thể nói nên lời đặc biệt là khi đối mặt với bác sĩ Tần người có tính khí rất giống anh trai cô ta, cô ta lại càng không thể gọi ra miệng được.
Cô ta suy nghĩ một chút: "Tốt nhất tôi vẫn nên gọi anh là bác sĩ Tần đi, như vậy sẽ thoải mái hơn."
Đây là sự từ chối.
Trong mắt bác sĩ Tần hiện lên một tia thất vọng nhưng anh ấy không hề nản chí ừ nói: "Vậy cứ gọi tôi là bác sĩ Tần. Sau đây tôi sẽ tiếp tục giới thiệu hoàn cảnh gia đình mình."
"Tôi là người Thượng Hải. Cha mẹ tôi đều làm việc tại nhà máy dệt Thượng Hải xem như là hai công nhân viên chức. Trên tôi còn có một anh trai và một chị gái, phía dưới có hai em gái."
"Tôi xếp ở giữa, lớn thứ ba."
"Về nghề nghiệp của tôi, cô cũng thấy tôi là bác sĩ quân y trong quân đội." Nói đến đây bác sĩ Tần rất ít vỗ trán "Tôi quên nói, tôi tốt nghiệp quân y Thượng Hải. Sau khi tốt nghiệp, tôi đã tự mình chọn đến chi nhánh Mạc Hà."
Nhóm người bọn họ cũng giống như những thanh niên tri thức đã đi đến những nơi khó khăn nhất của quê hương để cống hiến cho đất nước.
Tống Ngọc Thư nghe xong lời này không khỏi kinh ngạc nói: "Tự nguyện?"
Bác sĩ Tần gật đầu: "Lúc đầu chúng tôi đều học lớp văn hóa tư tưởng muốn phục vụ tổ quốc. Ở Thượng Hải gọi là hưởng thụ nên tôi đã đến Mạc Hà đóng quân."
Nghe xong lời này Tống Ngọc Thư hiếm thấy giơ ngón tay cái lên: "Anh rất lợi hại."
Thực sự rất lợi hại.
Bác sĩ Tần khiêm tốn nói: "Nào có đâu? Lúc ấy lớp chúng tôi có ba mươi bảy học sinh, trong đó có ba mươi người đều chọn đi tới biên cương tổ quốc."
Tống Ngọc Thư nói: "Vậy thì tư tưởng giác ngộ của mọi người đều rất cao."
Bác sĩ Tần ừ một tiếng suy nghĩ một lúc: "Đúng vậy, quyết tâm xây dựng quê hương của mọi người không hề thay đổi."
Sau khi nói ra ngược lại có chủ đề nên bác sĩ Tần cũng không còn dè dặt như trước nữa.
"Đúng rồi, tiền lương của tôi chưa nói cho cô biết đúng không? Hiện tại tôi là bác sĩ quân y, có chức vụ chính thức trong biên chế quân đội. Cấp bậc của tôi trên cấp tiểu đoàn nhưng chưa đến cấp trung đoàn. Nếu nhất định phải tính vào một phạm vi, chắc là tôi ở phó trung đoàn trái phải nên tiền lương một tháng bảy mươi lăm."
"Ngoài trợ cấp cứu trợ ra, loạn thất bát táo" thì một tháng có thể nhận được khoảng chừng tám mươi"
(*) Ý là còn nhiều khoảng trợ cấp khác nữa.
Thành thật mà nói, mức lương của anh ấy trong thời đại này chắc chắn không thấp.
Thậm chí còn vượt xa so với mức trung bình.
Tuy nhiên Tống Ngọc Thư không hề ngạc nhiên. Mức lương của cô ta lên tới chín mươi lăm. Nếu được thăng chức thành trưởng phòng tài chính, cô ta có thể nhận được một trăm hai.
Tuy nhiên lời này cô ta cũng khó nói ra.
Tống Ngọc Thư chỉ gật đầu cười nói: "Lương của anh rất cao."
Vừa nói ra lời này bác sĩ Tần càng nhiệt tình hơn: "Tôi vẫn còn thời gian thăng tiến. Nếu kết hôn thì với tiền lương của mình, tôi nhất định có thể nuôi được vợ con."
Lời này cũng hơi đi thẳng vào vấn đề.
Nếu đổi lại đây là một đồng chí nữ khác có thể thực sự bị đả động.
Nhưng Tống Ngọc Thư thì không. Cô ta lớn lên trong một gia đình giàu có. Chưa kể những lợi thế do gia đình mang lại chỉ nói về tiền lương của bản thân, đó cũng không phải là điều mà người bình thường có thể đạt được.
Cô ta nhìn bác sĩ Tần đang nói hùng hồn trong mắt có sự tự tin khiến cô ta hơi khó chịu.
Bởi vì vào lúc này cô ta nhìn thấy bóng dáng của anh trai mình, Tống Ngọc Chương trên người bác sĩ Tần.
Điều này khiến cô ta vô cùng chán ghét.
Từ nhỏ người cô ta ghét nhất chính là Tống Ngọc Chương!
Tuyệt đối không có gì có thể so được.
Chưa kể tính tình của bác sĩ Tần rất giống với Tống Ngọc Chương. Anh ấy lịch lãm và đẹp trai có thêm vài phần thư sinh và cách cư xử dịu dàng.
Tuy nhiên chỉ có Tống Ngọc Thư mới hiểu được trái tim lạnh lùng mà người anh cả của mình ẩn giấu dưới làn da dịu dàng kia là gì.
Nghĩ đến điều này.
Tống Ngọc Thư theo bản năng đứng dậy: "Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh."
Bác sĩ Tần sửng sốt trước động tác đột ngột của cô ta, anh ấy lập tức cảm thấy hơi bất an nhưng vì đối phương nói đi vệ sinh.
Tất nhiên là anh ấy không thể ngăn cản được.
Chỉ có thể đồng ý.
Vì vậy bác sĩ Tần nói: "Tôi ở đây đợi cô."
Tống Ngọc Thư ừ một tiếng, cô ta chân trước đi ra ngoài thì Miên Miên chân sau lập tức đi vào, cô bé là thám tử được Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan phái đến.
Chuyên môn đến tìm hiểu tin tức.
Xem tình huống xem mắt giữa Tống Ngọc Thư và bác sĩ Tần.
Chỉ là...
Khi Miên Miên bước vào chỉ nhìn thấy một mình bác sĩ Tần, cô bé sửng sốt một chút "Dì Tống đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-657.html.]
Bác sĩ Tần: "Cô ấy đi vệ sinh."
Chuyện này...
Miên Miên ngây người nhưng không nói gì quay đầu chạy ra ngoài.
Điều này khiến bác sĩ Tần có thêm vài phần buồn bực nhưng vẫn phong độ không có truy vấn mà chỉ im lặng chờ đợi.
Dù sao trước đó cũng đã nói với đồng chí Tống rằng anh ấy sẽ đợi cô ta ở đây.
Sau khi Miên Miên chạy ra ngoài nhất thời lo lắng, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân cô bé nói: "Mẹ, mẹ ơi không tốt rồi, không tốt rồi."
"Làm sao vậy?"
Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan trốn trong sân cắn hạt dưa thỉnh thoảng còn dùng những quả cầu tuyết nhỏ đánh nhau chưa kể còn khá vui vẻ.
"Dì Tống đã bỏ rơi bác sĩ Tần rồi, dì ấy không còn ở đây nữa."
Này...
Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan nhìn nhau nói: "Con cứ từ từ mà nói."
"Là như vầy."
Miên Miên kể lại cảnh tượng cô bé nhìn thấy trước đó: "Nhưng con hoàn toàn không nhìn thấy dì Tống ở bên ngoài."
Nói cách khác dì Tống không chạy ra ngoài để đi vệ sinh.
Vậy dì Tống đi đâu rồi?
Chuyện này...
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nói: "Hỏng rồi, có lẽ Ngọc Thư không coi trọng bác sĩ Tần."
Bình thường nếu coi trọng bác sĩ Tần cũng sẽ không phản ứng như vậy.
Trên mặt Triệu Xuân Lan cũng hơi cảnh giác: "Không biết trước đó bọn họ đã nói chuyện gì? Ngọc Thư tại sao lại phản ứng lớn như vậy trực tiếp bỏ chạy?"
Làm sao Thẩm Mỹ Vân biết được điều này chứ?
Cô và Triệu Xuân Lan nhìn nhau: "Đi tìm à?"
"Quên đi."
"Đây là việc riêng của bọn họ, nếu như người ngoài chúng ta can thiệp vào, hai người bọn họ ngược lại sẽ xấu hổ." Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói: "Chúng ta nên ở đây chờ tin tức đi."
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng.
Bên kia.
Ba người Quý Trường Tranh, chính trị viên Ôn và Trần Viễn đang xúc tuyết. Tuyết càng rơi càng lớn nếu không được dọn dẹp kịp thời sợ là ngay cả cánh cửa cũng có thể không mở được.
Dù sao tuyết bên ngoài đã phủ kín các bậc thang.
"Mấy người nói tình huống xem mắt của bác sĩ Tần như thế nào rồi?"
Chính trị viên Ôn đội một chiếc mũ Lôi Phong thật dày, trên tay đeo một đôi găng tay vải bông, anh ấy quét cực kỳ cẩn thận.
Vì trong nhà anh ấy có phụ nữ đang có thai nên anh ấy sợ nếu Ngọc Lan ra cửa ngã đụng phải vậy thì xong đời.
Quý Trường Tranh và Trần Viễn làm sao biết được câu trả lời này?
Cả hai đều lắc đầu nhìn về phía gian phòng trong nhà.
"Chắc một lát nữa sẽ ra ngoài."
"Đến lúc đó anh sẽ biết kết quả."
Cũng đúng, chuyện xem mắt này cũng không nên vội vàng. Chính trị viên Ôn thầm nghĩ rằng lúc trước anh ấy và Ngọc Lan xem mắt, bọn họ đã lôi kéo nhau đến mấy tháng mới quyết định kết hôn.
"Tôi xem đồng chí Tống kia hơi lợi hại, bác sĩ Tần khả năng không đối phó được."
Tính cách bác sĩ Tần nên nói thế nào đây? Anh ấy hơi lịch lãm và có học thức nhưng không mạnh mẽ.
"Đó không phải là chuyện anh nên quan tâm."
Trần Viễn đặt xẻng vào tay chính trị viên Ôn nói: "Nhìn xem, tôi đi vệ sinh."
Buổi sáng anh ấy uống ba chén súp trứng, uống nhiều quá nên cảm giác cứ buồn tiểu luôn muốn chạy vào nhà vệ sinh.
Chính trị viên Ôn cũng không từ chối mà ngược lại thúc giục: "Vậy anh đi nhanh rồi về."
Trần Viễn ừ một tiếng vốn định đi vào nhà vệ sinh của nhà họ Quý nhưng nghĩ bên kia có người đang xem mắt, Thẩm Mỹ Vân và những người khác đang đứng ở hiên cửa, đi vào có vẻ không hay ho lắm.
Do dự một lúc anh ấy chạy đến nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Tuy hơi hôi thối một chút nhưng vẫn tốt hơn vì không có ai trông chừng và rất thoải mái.
Chi là...
Trần Viễn vừa ra khỏi nhà vệ sinh lập tức đụng phải một đồng chí nữ, anh ấy nhíu mày còn chưa mở miệng.
Thì đối phương đã vội vàng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."
Trần Viễn thấy thái độ của đối phương không tệ nên cũng không để trong lòng "Không có việc gì, đồng chí, cô có thể đứng lên được không?"
Lần va chạm này anh ấy như một tòa tháp sắt đứng tại chỗ nhưng đối phương lại bị đẩy lùi vài bước ngồi phịch xuống ổ tuyết.
Xương cụt của Tống Ngọc Thư đau đến mức ngã xuống.
Cô ta thầm nghĩ người đàn ông này cứng như đá sau khi nghe câu hỏi của đối phương, cô ta gật đầu: "Tác động hơi mạnh, anh kéo tôi đứng lên với."
Trần Viễn do dự một chút đeo găng tay vào sau đó mới kéo Tống Ngọc Thư đứng lên.
Tống Ngọc Thư "?"
Khi nhìn thấy điều này cô ta lập tức bùng nổ: "Anh chê tôi bẩn à?"
Khi kéo cô ta lên anh ấy đeo găng tay vào. Điều này có nghĩa là gì?
Trần Viễn nhíu mày nói: "Không phải, nam nữ không thể đụng chạm quá mức."
Anh ấy chỉ kéo người lên nên không cần phải nắm tay đồng chí nữ người ta. Đây không phải là lợi dụng sao?
Nghe được lời giải thích này Tống Ngọc Thư sửng sốt trong giây lát, cô ta không chạm vào tay Trần Viễn mà chống đất đứng dậy vỗ nhẹ tuyết trên mông.
"Anh từ đâu tới mà bảo thủ như vậy?"
"Đến từ thời nhà Thanh hả?"
Còn cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, đây là niên đại gì rồi chứ.
Trần Viễn không nói gì chỉ im lặng nhìn cô ta.
Lúc anh ấy không nói lời nào vẫn là hơi doạ người, lông mày rậm, mắt to, mũi thẳng, miệng cũng thẳng, đặc biệt là vì anh ấy cao giống như một tòa tháp sắt, chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người ta ngột ngạt không thể thở được.
Cho dù từ trước đến này Tống Ngọc Thư là người luôn không trời không sợ đất cũng nhịn không được ngây người một lát.
Tiếp theo cô ta đột nhiên hỏi: "Thân thủ của anh có giỏi không?"
Vấn đề này Trần Viễn nên trả lời như thế nào vẫn là phải suy nghĩ một chút nói: "Cũng không tệ lắm."
Sau khi xuất ngũ anh ấy trực tiếp được điều động xuyên địa phương đến đồn trú Mạc Hà, thứ nhất là cấp bậc đoàn trưởng.
Còn về thân thủ thì càng không cần nói đến.
Tống Ngọc Thư đánh giá anh ấy. Thành thật mà nói, cô ta thích phong thái oai phong của người đàn ông trước mặt mình hơn vẻ đơn bạc gầy gò của bác sĩ Tần.
Hùng vĩ cao lớn và uy nghiêm giống như một tòa tháp sắt làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Tất nhiên nếu dẫn anh ấy về đánh nhau với Tống Ngọc Chương, có phải một đánh một chính xác hay không?
Nghĩ tới đây Tống Ngọc Thư không khỏi hưng phấn, đương nhiên suy nghĩ nhỏ nhặt hiện tại của cô ta chắc chắn sẽ không được tiết lộ ra ngoài.
"Đồng chí, anh đã kết hôn chưa?"
Câu hỏi này khiến Trần Viễn nhíu mày: "Làm gì?"
"Là tôi hỏi anh trước."
Tống Ngọc Thư: "Tôi muốn biết."
Nếu đối phương đã kết hôn thì quên đi, cô ta nhất định không thể làm gì phá hoại gia đình người khác.
"Chưa kết."
"Vậy có đối tượng chưa?"
"Không có."
Đôi mắt của Tống Ngọc Thư thoáng chốc sáng lên: "Đồng chí, anh giúp tôi một việc."
"Chuyện chúng ta đụng nhau vừa rồi coi như bỏ."
Trần Viễn cúi đầu nhìn cô ta: "Cô gấp cái gì?"
Mặc dù là Tống Ngọc Thư xin lỗi trước nhưng anh ấy cao đến mức hất đối phương vào ổ tuyết.
"Vậy thì..."
"Anh đi theo tôi."
Vừa dứt lời.
Sắc mặt Trần Viễn càng trầm xuống: "Cô thành thật nói, cô có phải là gián điệp từ bên ngoài phái tới hay không?"
Tống Ngọc Thư: "???"
Tống Ngọc Thư hoàn toàn không ngờ đến Trần Viễn sẽ nói một câu như vậy.
"Đặc nhiệm sao?"
Cô ta không kiềm được lớn tiếng nói: "Bà đây là đặc nhiệm? Nhà bà ba đời ngay thẳng đàng hoàng, xuất thân bộ đội, từng đánh quân Nhật, từng cứu quân đoàn thứ tám, từng làm nghiên cứu, anh nói tôi là đặc nhiệm?"
Từ nhỏ đến lớn, Tống Ngọc Thư đã bị chất vấn rất nhiều lần, nhưng chưa hề có lần nào mà một đám người xúm lại hoài nghi cô ta là đặc nhiệm!
Thực sự là Tống gia đã quá chính trực.
Hoặc là nói, gia đình có thể ở con hẻm này thì không biết tổ tông ba đời đã bị tra xét bao nhiêu lần, nếu có một chút vấn đề gì thì đã bị đuổi đi từ lâu rồi.
Trần Viễn chau mày, anh ấy chẳng ngờ tới cô gái nhỏ nhìn dịu dàng mềm mại trước mặt mở miệng ngậm miệng là một câu bà đây.
Đương nhiên, quan trọng hơn là ý tứ trong câu nói của đối phương, xem ra là một gia tộc hiển hách?
Nhưng anh ấy xuất thân từ bộ đội đặc nhiệm, đương nhiên hiểu rằng biết người biết mặt không biết lòng, có vài người chỉ là che giấu kĩ mà thôi.
Anh ấy nhìn chằm chằm cô ta một lát: "Cô nói không tính, đi với tôi một chuyến kiểm tra là biết."
Anh ấy đến bộ đội đã được nửa năm rồi, thường xuyên ra vào viện gia quyến, trước giờ chưa từng gặp vị nữ đồng chí trước mặt này.
Đối với người đi ra từ bộ đội đặc nhiệm như bọn họ mà nói thì mỗi khuôn mặt xa lạ đều là đối tượng phải nghi ngờ!
Tống Ngọc Thư: "..."
Tống Ngọc Thư: "..."
Tống Ngọc Thư: "..."
Đừng nhìn cô ta đứng trước mặt bọn Thẩm Mỹ Vân thì yên tĩnh như vậy, nhưng thực chất đây là một cô gái hung dữ đó.
Nếu không thì đã chẳng tuổi còn nhỏ thế mà sau khi phát hiện ba mẹ thiên vị đã cứng rắn từ nhỏ.
Cứ thế kiên cường đến lớn, dù cho biết rằng tương lai anh trai Tống Ngọc Chương sẽ có thành tựu vô hạn, cô ta cũng không đi lấy lòng chút nào.
Không chỉ vậy, cái nào nên cứng rắng thì cứng rắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ cần Tống Ngọc Thư cô cảm thấy chuyện này không hợp lý thì cô ta sẽ cứng rắn đến cùng.