Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 706
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:26:55
Lượt xem: 74
Bà Quý: "Cầm đi, đồ cho con, con mang tới Mạc Hà đi."
"Dù sao ngày mai cũng sẽ qua."
Cũng là trùng hợp, khi bà Quý nói lời này, Cố Tuyết Cầm đi vào vừa vặn nghe được, ánh mắt của chị ta nhất thời dừng ở cái hộp trên tay Thẩm Mỹ Vân.
Theo bản năng nghĩ đến, mẹ chồng lại một mình mở bếp nhỏ cho Thẩm Mỹ Vân.
Bà Quý dường như nhìn ra suy nghĩ của Cố Tuyết Cầm, trực tiếp nói thẳng: "Đừng nhìn, nhìn cũng không có."
"Chính mẹ cũng không có tổ yến, không lấy ra cho con được."
Cố Tuyết Cầm há miệng, bà Quý đã chặn chị ta lại: "Trên đường tới đây con có nhìn thấy nhà họ Tống bên cạnh không? Tổ yến trong tay Mỹ Vân là do đối phương tặng. Muốn thì cứ hỏi ông Tống, mẹ cũng không có."
Đúng!
Hai câu nói đã chặn họng Cố Tuyết Cầm.
Mặt chị ta đỏ bừng, hồi lâu mới nói: "Mẹ, con không có ý đó."
Bà Quý nhìn chị ta cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Cố Tuyết Cầm bị nhìn xấu hổ nói: "Con cũng có một chút suy nghĩ, đây không phàm là người ai không có chút tư tâm."
Bà Quý cười ha hả hai tiếng, trước kia cảm thấy con dâu lớn của mình tốt như thế nào, bây giờ nhìn lại từ khi nhà mẹ đẻ của con dâu lụn bại, ánh mắt đã hoàn toàn nông cạn.
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, khẽ mỉm cười, cô chỉ đem tổ yến của mình cất đi, nếu nói để cho bà Quý cùng ăn, cô vẫn nguyện ý, nhưng nếu là cho Cố Tuyết Cầm ăn, cô cũng không vui.
Còn không bằng tự mình ăn!
Mắt thấy Thẩm Mỹ Vân đem tổ yến thu lại, Cố Tuyết Cầm trong lòng có chút không thoải mái, chị ta lấy nói: "Mỹ Vân, cô như vậy là sợ tôi ăn à?"
Năm đó nhà họ Cố của chị ta hưng thịnh, đừng nói là tổ yến một bữa, mỗi ngày ăn cũng không thành vấn đề.
Thẩm Mỹ Vân này, bình thường không so đo với người khác, trừ phi là đặc biệt không hợp nhau, đương nhiên, Cố Tuyết Cầm coi như là kiểu đặc biệt không hợp kia.
Dù sao, cô cũng đã cắn ngược lại vài lần.
Cô nở nụ cười, thuận tiện tìm một cái cớ qua loa đại khái: "Trường Tranh nhà chúng tôi ở bộ đội vất vả giữ biên cương, tôi định mang tổ yến qua, bồi bổ thân thể cho anh ấy."
Cái cớ này quả thực rất hoàn mỹ.
Ngay cả Cố Tuyết Cầm cũng không biết nói gì cho phải, nếu chị ta cướp đồ trong miệng của chiến sĩ như Quý Trường Tranh thì chính là kẻ quá đáng.
Đúng là không nên, trong lòng lại nghẹn khuất.
Cố Tuyết Cầm hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Chị vào nhà thu dọn đồ đạc."
Trực tiếp rời đi, không muốn nói chuyện với Thẩm Mỹ Vân và bà Quý nữa.
Trước kia trước khi Thẩm Mỹ Vân gả vào, chị ta cảm thấy mình và bà Quý tốt nhất trên đời, nhưng từ sau khi Thẩm Mỹ Vân gả vào.
Cố Tuyết Cầm cảm nhận sâu sắc mẹ chồng bài trừ chị ta ra bên ngoài, mối quan hệ với Thẩm Mỹ Vân rõ ràng là tốt hơn.
Khi bà Quý và Thẩm Mỹ Vân đứng cùng một chỗ, chị ta sẽ có một loại cảm giác không thể hoà nhập, chính xác hơn là, bà Quý và Thẩm Mỹ Vân là một cặp mẹ chồng nàng dâu mà người khác không thể chen chân vào.
Chết tiệt.
Rõ ràng là mẹ chồng nàng dâu, nhưng Cố Tuyết Cầm lại nhìn ra tình cảm ngọt ngào trong mối quan hệ này.
Thật kỳ quái.
Cố Tuyết Cầm vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đi thẳng vào phòng lớn lấy đồ.
Bên ngoài.
Bà Quý nói với Thẩm Mỹ Vân: "Không cần để ý, vợ thằng cả tự có suy nghĩ riêng."
Đương nhiên, nếu bà Quý biết, Cố Tuyết Cầm cảm nhận được một mối quan hệ ngọt ngào trên người bà ấy và Thẩm Mỹ Vân, sợ là trong lòng bà ấy đã muốn bóp c.h.ế.t Cố Tuyết Cầm rồi.
Họ là mẹ chồng nàng dâu, không phải vợ chồng, ngọt ngào ở chỗ nào.
Con dâu lớn này thật sự là càng ngày càng không biết điều.
Nghỉ ngơi một đêm ở nhà họ Quý, sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Mỹ Vân và Tống Ngọc Thư lên chuyến tàu đến Mạc Hà.
Trước khi đi, bà Quý lại gói ghém cho cô hai túi đồ ăn lớn, tiền ăn và vé, phàm là cái gì bà Quý có thể nghĩ tới, căn bản đều gói luôn cho Thẩm Mỹ Vân.
Nói thật, nhìn từ một góc độ nào đó, bà Quý đã coi Thẩm Mỹ Vân như con gái ruột mà đối đãi.
Về cơ bản những thứ mà mẹ cô ấy dự định, cô đều suy nghĩ một lần.
Thẩm Mỹ Vân đến Mạc Hà vào buổi trưa, Quý Trường Tranh đã sớm nhận được tin tức, cố ý xin nghỉ nửa ngày, chạy tới nhà ga đón người.
Đi cùng anh còn có Trần Viễn, hai người đàn ông thay thường phục, đi tới nhà ga từ sớm, tìm một vị trí ở bên ngoài chờ các cô trở lại.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới Quý Trường Tranh sẽ tới đón cô, thật sự là bên Quý Trường Tranh không tiện ra ngoài, dù sao cũng là doanh trại hơn nữa còn phải huấn luyện thực chiến ở bên ngoài, thời điểm này không thích hợp cho việc tình cảm nam nữ.
Thẩm Mỹ Vân rất lý trí trong phương diện này, cho nên cũng chưa từng ầm ĩ để Quý Trường Tranh tới đón cô.
Cho nên lúc này, khi đi từ nhà ga ra, nhìn thấy Quý Trường Tranh đang chờ đợi ở phía xa.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân bỗng chốc sửng sốt: "Sao anh lại tới đây?"
Quý Trường Tranh sải bước đi tới, anh thuận thế nhận lấy hai túi hành lý lớn trong tay Thẩm Mỹ Vân, .
"Đón em về nhà." Giọng nói bình tĩnh.
Không biết tại sao, Thẩm Mỹ Vân đột nhiên yên lòng lại, cô nhìn về phía Quý Trường Tranh cười cười: "Ừ, về nhà."
Rõ ràng là ngôn từ và giọng điệu bình thường, nhưng giữa hai người lại có một loại cảm giác hài hoà mà người khác không thể chen vào.
Đương nhiên, Trần Viễn cũng không có ý định xen vào, anh ấy tới đón vợ mình là Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư mang cũng không ít đồ.
Con người anh ấy không biết lời ngon tiếng ngọt, rất là thành thật: "Buổi trưa không kịp quay về ăn cơm, đến tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn đi."
Anh ấy là kiểu người sống như vậy, sẽ không nhiều lời, nhưng lại sắp xếp cuộc sống gọn gàng rõ ràng.
Tống Ngọc Thư quả thật cũng đói bụng, cô ấy quay đầu lại nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, cùng đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa rồi về nhé?"
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Được thôi."
Đoàn người di chuyển từ nhà ga đến tiệm cơm quốc doanh, cũng đúng lúc ăn cơm trưa, tiệm cơm có không ít người.
Tuy nhiên, Quý Trường Tranh dường như có quen biết giám đốc nơi này, sau khi chờ Thẩm Mỹ Vân ngồi xuống, anh đã chạy ra sau bếp, không bao lâu có một đồng chí nam từ bên trong đi ra, nghe giọng điệu giống như là giám đốc của tiệm cơm quốc doanh.
Quý Trường Tranh đưa cho đối phương một điếu thuốc, cũng thăm dò được tin tức.
Lại đây nói với Thẩm Mỹ Vân: "Hôm nay có thịt bò lạnh, chúng ta lấy một đĩa nhé?"
Cơ hội như thế này cũng không dễ gặp được, dù sao, tiệm cơm quốc doanh món mặn gì, cũng đều dựa vào may mắn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Em có thể."
Tống Ngọc Thư: "Tôi cũng vậy."
Trần Viễn dĩ nhiên không từ chối: "Vậy gọi một dĩa thịt bò lạnh."
"Ngoài ra còn đang làm miến hầm thịt heo cải trắng, thêm một dĩa dưa chuột trộn?"
Bốn người ba món ăn, khẩu phần đồ ăn Đông Bắc khá nhiều, chỉ một phần miến hầm thịt heo cải trắng, ước chừng gần đầy một cái chậu tráng men lớn.
Quý Trường Tranh đề nghị mấy món ăn này, đều là cực kỳ hợp với cơm, cho nên mọi người cũng không phản đối.
"Em muốn ăn một bát mì lạnh." Thẩm Mỹ Vân nói món chính: "Nóng quá, cơm và bánh bao em ăn không vô."
Không có khẩu vị gì, nếu ăn một bát mì chua cay mát lạnh, trái lại thấy ngon miệng hơn.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Hai người thì sao?" Là hỏi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư.
"Anh muốn bánh bao." Trần Viễn trả lời: "Bánh bao chấm miến hầm thịt heo cải trắng rất ngon."
Trần Viễn rất ít khi biểu đạt ra thứ mình yêu thích.
Anh ấy vừa nói lời này, Tống Ngọc Thư cũng nói theo: "Chị và Trần Viễn ăn giống nhau."
"Vậy em cũng ăn giống như Mỹ Vân."
Quý Trường Tranh nhớ kỹ món mọi người muốn ăn, rồi đi ra phía trước tìm nhân viên phục vụ báo tên món ăn, không lâu sau, đồ ăn đều được mang lên đầy đủ.
Mọi người bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thẩm Mỹ Vân nếm thử một miếng dưa chuột trộn trước, chua chua cay cay, giòn ngọt ngon miệng rất sảng khoái, cô ăn một mạch vài miếng, cảm thấy nhiệt độ nóng nực trên người đều giảm bớt vài phần.
Quý Trường Tranh lại gắp cho cô một đũa thịt bò lạnh: "Thử cái này xem?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, thịt bò lạnh cũng không tồi, thịt bò tươi mới, kèm nước sốt chua cay, rất hợp để ăn cơm, gắp một miếng bỏ vào trong mì lạnh trộn lên, mùi vị cũng rất ngon.
Về phần thịt heo hầm cải trắng và đậu phụ, Thẩm Mỹ Vân không ăn nhiều, quá nóng, món này nhiều gia vị dầu mỡ, cô ăn không vô.
Cuối cùng, Thẩm Mỹ Vân ăn một chén mì lạnh, vài miếng thịt bò lạnh, với nửa dĩa dưa chuột.
Ngược lại, cô là người ăn ít nhất.
Sau khi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, Quý Trường Tranh đi theo Thẩm Mỹ Vân nhỏ giọng nói: "Không ngon bằng em làm."
Đúng là không ngon bằng Thẩm Mỹ Vân làm, bất kể là rau trộn, hay hoặc là bún thịt heo hầm kia, đều nhiều mùi tanh hơn, thiếu đi hương vị tươi ngon như Thẩm Mỹ Vân làm.
Thẩm Mỹ Vân cười anh: "Lời này không thể nói trước mặt đầu bếp, nếu không người ta sẽ không vui."
Quý Trường Tranh nói với vẻ tự đắc: "Anh nói sự thật."
*
Sau khi từ tiệm cơm quốc doanh về đến nhà, Thẩm Mỹ Vân đi nghỉ ngơi, toàn bộ đồ mang về đều giao cho Quý Trường Tranh thu dọn.
Cô ngủ cả một ngày, lúc này mới cảm thấy cả người đầy sức sống
Tham gia vào công việc ở trại chăn nuôi, hiện giờ trại chăn nuôi đã đi vào quỹ đạo, trái lại quản đốc như cô lại nhàn nhã.
Hơn nữa Miên Miên không ở nhà, kỳ nghỉ hè này cô cực kỳ thoải mái.
Ban ngày Quý Trường Tranh đi làm, cô ở nhà suy nghĩ món ăn, tôm sông xào, gà hầm nấm, thịt ba chỉ xào đậu cô ve, đủ loại tổ yến chưng, canh ngân nhĩ, nước đậu xanh.
Thay đổi đa dạng cách làm, một kỳ nghỉ hè trôi qua, Quý Trường Tranh bị Thẩm Mỹ Vân cứng rắn nuôi béo lên năm cân.
Chẳng qua là, Quý Trường Tranh có vóc dáng cao, gầy, cộng thêm cường độ huấn luyện cao, tăng năm cân cũng không thấy béo, ngược lại trông càng có cơ bắp mạnh mẽ hơn.
Cho dù là mặc quần áo cũng không che đi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-706.html.]
Cuộc sống tốt hơn, khi Quý Trường Tranh huấn luyện cũng giống như sói, liên tiếp lập được hai chiến công hạng ba.
Lúc mọi người nghỉ ngơi đều nhắc tới.
"Quý Trường Tranh, đợt thăng chức đến cuối năm này, dù thế nào cũng là phó đoàn trưởng."
Đối mặt với lời khen của mọi người, Quý Trường Tranh cũng rất bình tĩnh: "Đến lúc đó mới biết."
Tin tức ở doanh trại, đương nhiên cũng truyền tới khu nhà dân.
"Mỹ Vân, Trường Tranh nhà em lập được hai chiến công hạng ba, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ấy sẽ thăng lên thành đoàn trưởng rồi."
"Đến lúc đó, em chính là người yêu của đoàn trưởng rồi."
Toàn bộ khu nhà dân, đoàn trưởng cũng không có mấy người, nếu Quý Trường Tranh được thăng lên sau đợt lần, vậy đây chính là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất.
Thẩm Mỹ Vân đang giặt quần áo, nghe vậy, cô cười cười: "Không cần biết anh ấy là cái gì, chỉ cần là người yêu của tôi là được."
"Vậy nếu anh ấy là ăn mày thì sao."
Thẩm Mỹ Vân lạnh nhạt nói: "Vậy tôi chính là bà già ăn mày."
Lời này vừa nói ra, mọi người cười ha ha, Quý Trường Tranh từ bên ngoài trở về, cũng không nghĩ tới sẽ nghe được một câu như vậy.
Đối với Quý Trường Tranh mà nói, không thể nghi ngờ đây là lời tỏ tình hay nhất, sắc mặt anh bỗng chốc nhu hòa xuống.
Trong đáy mắt, có sự dịu dàng mà chính anh cũng không thể hóa giải.
Cuối năm.
Tin tức thăng chức ở doanh trại Mạc Hà, rất nhanh đã xuống tới, tất cả mọi người ngay lập tức tụ tập ở văn phòng sư đoàn trưởng Trương.
Sư đoàn trưởng Trương đuổi người: "Đến văn phòng lớn, hai mươi phút sau tôi sẽ tới đọc."
Sắc mặt của ông ấy không tốt lắm, tất cả mọi người đều có chút ngờ vực, nhưng nghĩ một hồi lại có lệnh thăng chức mới tới.
Ngay lập tức trở lên phấn khởi.
Ngay khi mọi người đi.
Sắc mặt sư đoàn trưởng Trương nhất thời trở lên u ám, ông ấy nhìn điều lệnh trong tay, đập một cái lên trên bàn: "Quý Trường Tranh năm nay liên tục lập hai chiến công hạng ba, vì sao lại không thăng chức cho cậu ấy?"
Ngay cả sư đoàn trưởng Trương cũng cho rằng lần này sẽ có lệnh thăng chức của Quý Trường Tranh.
Tham mưu Chu: "Cái này ngài phải hỏi cấp trên."
Kỳ thật, tham mưu Chu cũng bất ngờ.
Sư đoàn trưởng Trương trầm mặc một lát, trực tiếp bấm điện thoại, qua vài giây sau, điện thoại bên kia được nhận.
"Tôi biết anh muốn hỏi Quý Trường Tranh."
"Năng lực cá nhân của Quý Trường Tranh cực kỳ xuất sắc, nhưng cha mẹ và người yêu của cậu ấy bị điều xuống là thật, thậm chí giai cấp người yêu của cậu ấy cũng không khá hơn chút nào, trong lòng tôi và anh đều biết rõ."
"Lần thăng chức này không có cậu ấy, là khảo sát tổng hợp ở nhiều phương diện."
Cái này...
Sau khi sư đoàn trưởng Trương cúp điện thoại, tham mưu Chu hỏi ông ấy: "Cấp trên nói như thế nào?"
Sư đoàn trưởng Trương thở dài: "Lúc trước báo cáo kết hôn của Quý Trường Tranh, ai phê duyệt?"
Cái này...
Tham mưu Chu yên lặng nhìn về phía sư đoàn trưởng Trương, báo cáo kết hôn của bọn họ không phải đều là sư đoàn trưởng Trương phê chuẩn thông qua sao?
Nghe thanh âm biết nhã ý.
Tham mưu Chu thử thăm dò: "Lần này Quý Trường Tranh không lên được, là có liên quan đến người yêu của cậu ta?"
Sư đoàn trưởng Trương không trả lời, ông ấy thong thả đi lại trong phòng, hồi lâu mới nói: "Đi thôi, đi họp."
Đi công bố kết quả, cho dù không muốn công bố, vẫn là phải công bố.
Báo cáo kết hôn của Quý Trường Tranh là ông ấy phê duyệt, cũng là Quý Trường Tranh tự nguyện, điểm này không trách được người khác.
Văn phòng lớn, vừa vào cửa đã đặt một cái bàn dài, sau khi mọi người đi vào đã vây quanh Quý Trường Tranh mồm năm miệng mười nói: "Trường Tranh à, sau này không thể gọi cậu là doanh trưởng Quý nữa, phải gọi cậu là đoàn trưởng Quý rồi."
Bọn họ đều biết năng lực của Quý Trường Tranh, càng biết anh lập liên tiếp hai chiến công hạng ba, tất nhiên sẽ thăng chức thôi.
Đối mặt với lời chúc mừng của mọi người, Quý Trường Tranh rất bình tĩnh: "Kết quả còn chưa có, mọi người đừng chúc mừng quá sớm.
Lời này vừa nói, sĩ quan hậu cần đã cười anh: "Kết quả thì không có, nhưng cậu cũng không nhìn xem, năm nay lập liền hai chiến công hạng ba, toàn bộ doanh trại cũng chỉ có một mình cậu."
"Vậy ngoài cậu được thăng chức ra, còn có ai khác nữa sao?"
Lời này của sĩ quan hậu cần được mọi người đồng ý.
"Đúng vậy, nhất định là cậu, không còn nghi ngờ gì nữa.".
"Đúng vậy, đến mức này rồi, cậu vẫn còn khiêm tốn, nếu tôi là cậu đuôi cũng đã vểnh lên trời rồi."
Quý Trường Tranh không nói gì, anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh ghế, con người anh từ trước đến nay thích chờ đến lúc có kết quả.
Nếu không, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng thay đổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng mà, người khác cũng không cùng nghĩ như vậy.
"Đợi lát nữa có kết quả, cậu nhớ mời mọi người ăn cơm tối."
Người nói lời này chính là doanh trưởng Lý.
Anh ấy vốn là đối thủ cạnh tranh với Quý Trường Tranh, nhưng Quý Trường Tranh thật sự quá mạnh mẽ, điều này cũng khiến cho doanh trưởng Lý tâm phục khẩu phục đối với Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Có kết quả rồi nói."
Trước khi có kết quả tất cả đều uổng công.
Đương nhiên, nếu như thăng lên, mời mọi người ăn một bữa cơm, cũng không phải là không thể.
Đang lúc mọi người náo nhiệt, sư đoàn trưởng Trương đã đẩy cửa đi vào, ông ấy vừa tiến vào, văn phòng ồn ào trong nháy mắt an tĩnh lại.
Mọi người ngồi chỉnh tề, nhìn sư đoàn trưởng Trương.
Đương nhiên, Quý Trường Tranh cũng không ngoại lệ.
Sư đoàn trưởng Trương đi tới vị trí chủ vị phía trước, ông ấy nhìn lướt qua mọi người trong phòng "Tôi tới tìm mọi người là vì cái gì, chắc hẳn mọi người đều biết."
Lời này vừa nói ra, hơn mười người trong phòng làm việc, đều theo bản năng nhìn Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh ngồi thẳng người vài phần, nhìn không chớp mắt.
Sư đoàn trưởng Trương cũng nhìn thấy, thở dài dưới đáy lòng: "Vậy tôi sẽ công bố kết quả thăng chức lần này.
"Doanh trưởng Lý - thăng lên làm phó đoàn."
"Vương Đại Sơn, thăng lên làm cán bộ tiểu đoàn."
"Triệu Như Hải, thăng lên làm cán bộ tiểu đoàn."
Đọc liên tiếp năm sáu cái tên, đều không có Quý Trường Tranh. Tất cả mọi người theo bản năng nhìn Quý Trường Tranh, ngay cả Quý Trường Tranh cũng có một suy đoán.
Nhưng anh không nói gì.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn về phía sư đoàn trưởng Trương, sư đoàn trưởng Trương tránh ánh mắt của Quý Trường Tranh.
"Tôi gọi đến tên ai thì người đó đi lên, tiến hành khen thưởng."
Chờ sau khi lễ khen thưởng thăng chức kết thúc.
Cũng không có gọi tên Quý Trường Tranh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Quý Trường Tranh, trước đó còn chúc mừng đến bây giờ lại nghi ngờ.
Dường như tất cả mọi người đều khó tin, lần thăng chức này vì sao không có Quý Trường Tranh.
Trực tiếp nhất chính là doanh trưởng Lý, không, phải nói là phó đoàn trưởng Lý, anh ấy là người tính tình nóng nảy, lúc này cất tiếng hỏi: "Ngài lãnh đạo, luận năng lực tôi không bằng Quý Trường Tranh, luận công lao, tôi không bằng Quý Trường Tranh, luận tư lịch ta lại càng không bằng Quý Trường Tranh, sao loại người như tôi được thăng chức, lần này Quý Trường Tranh lại không được thăng chức?"
"Tôi không phục!"
Phó đoàn trưởng Lý nói lớn tiếng.
Sư đoàn trưởng Trương nhìn thoáng qua anh ấy: "Không phục, vậy bỏ chức vị trên người cậu đi - "
Cái này...
Phó đoàn trưởng Lý theo bản năng muốn nói, bỏ thì bỏ, kết quả lại bị Quý Trường Tranh kéo xuống, anh nói với sư đoàn trưởng Trương: "Buổi trưa phó đoàn trưởng Lý uống nhiều quá."
"Bắt đầu nói nhảm rồi."
Quý Trường Tranh vừa ngắt lời, phó đoàn trưởng Lý nhất thời đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải Quý Trường Tranh ngăn cản anh ấy, anh ấy sợ thật sự đã nói lời vô nghĩa.
Trái lại sư đoàn trưởng Trương cũng không so đo với phó đoàn trưởng Lý, ông ấy chỉ đem ánh mắt đặt trên người Quý Trường Tranh.
"Quý Trường Tranh, cậu đi theo tôi."
Quý Trường Tranh đáp một tiếng, một mình theo sư đoàn trưởng Trương vào văn phòng.
Văn phòng rộng như vậy, chỉ có hai người bọn họ: "Đóng cửa lại, vào đi."
"Biết vì sao tôi gọi cậu đến đây một mình không?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, khuôn mặt anh bình tĩnh, mặt mày thâm thúy, khiến người ta không nhìn ra điều gì.
Cho dù là sư đoàn trưởng Trương cũng không ngoại lệ, ông ấy nhịn không được khen một câu: "Đúng là rất bình tĩnh."
Quý Trường Tranh cười khổ: "Nếu không, khóc cho ngài xem à?"
Còn mang theo vài phần trêu đùa, nhưng tâm tình thật sự như thế nào, có lẽ chỉ có Quý Trường Tranh tự mình biết.
Sư đoàn trưởng Trương trầm mặc một lát, rót cho anh một chén trà: "Biết lần này tên được thăng chức, vì sao không có cậu không?"
Quý Trường Tranh nhận lấy ly trà kia, trong lòng anh có một suy đoán, nhưng lại không thể xác định.
Anh chỉ nhìn về phía sư đoàn trưởng Trương.
Sư đoàn trưởng Trương gật đầu: "Vấn đề ở giai cấp người yêu của cậu, thẩm vấn chính trị này không đạt tiêu chuẩn." Bị kẹt lại trên con đường thăng tiến.
Quý Trường Tranh dường như đã biết kết quả này, anh mang theo vài phần thoải mái: "Tôi biết, lúc trước khi tôi báo cáo kết hôn, ngài đã nhắc nhở tôi."
Mỹ Vân là thanh niên trí thức, hơn nữa còn có cha mẹ bị điều xuống, đây là sự thật không thể xóa bỏ.
Ngay từ đầu anh đã biết.
Có lẽ là bầu không khí có chút nghiêm túc, sư đoàn trưởng Trương khó có khi trêu chọc lại: "Tiểu tử cậu bây giờ chứng kiến Tiểu Lý thăng chức, cậu lại không có, có hối hận khi kết hôn không?"