SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 105: BỊ ĐE DOẠ
Cập nhật lúc: 2025-04-11 17:13:16
Lượt xem: 234
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối với việc lão đại luôn tự tin tuyệt đối đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm, Melissa có chút kinh ngạc: "Lão đại, xin thứ cho tôi nói thẳng, dù là mười Thẩm Dật Xuyên cộng lại, cũng không bằng lão đại!"
Nói về ngoại hình, nói về thực lực, nói về thân phận địa vị, nói về tình yêu dành cho Ôn tiểu thư, lão đại có điểm nào không hơn hẳn tên đội trưởng Thẩm vô danh tiểu tốt kia? Thậm chí nếu không phải vì Ôn tiểu thư, ai biết đội trưởng Thẩm là ai?
Quý Minh Trần cụp hàng mi xuống, nghĩ đến điều này lại cảm thấy có chút thất vọng: "Cô không hiểu cô ấy, cô ấy thực sự là một người rất chung tình..."
Anh đã từng ghen tị với Thẩm Dật Xuyên biết bao nhiêu ngày đêm, bị cô c.h.é.m biết bao nhiêu nhát d.a.o trên Tuyết nguyên Bắc Châu, lại khổ tâm tính toán bấy lâu.
Giờ đây đã đạt được mong muốn, ngược lại lại sinh ra bất an...
Anh sợ người ti tiện âm u không thể thật sự có được ánh sáng, sợ những lời Thẩm Dật Xuyên nói là thật, sợ mình sẽ nhìn thấy sự do dự và d.a.o động trong mắt cô, càng sợ sự d.a.o động đó sẽ khiến anh đau đớn sâu sắc.
Melissa hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của lão đại: "Nhưng Ôn tiểu thư không phải đã ở bên lão đại rồi sao?"
Quý Minh Trần nhớ đến những lời Ôn Dao nói hôm nay, không lên tiếng.
Melissa lại nói: "Dù chung tình đến đâu, cũng sẽ bị mài mòn, Ôn tiểu thư có lẽ là người chậm nhiệt chung tình, nhưng cô ấy cũng là người kiên định, biết mình muốn gì, cô ấy sẽ không lựa chọn sai lầm."
Quý Minh Trần chợt nhìn về phía Melissa.
Phòng khách yên lặng một lúc, anh ra lệnh: "Giúp tôi một việc..."
Melissa: "?"
Trên ghế sofa bọc da cổ điển, người đàn ông có dung mạo tuyệt sắc lạnh lùng dường như hiểu ra điều gì đó, cong khóe môi, đôi mắt đào hoa dưới ánh nến tựa như những vì sao lấp lánh: "Lời này không thể để tôi nói, mấy ngày nữa các cô tìm cơ hội nói bóng gió cho cô ấy biết..."
Melissa vốn không hiểu, ngẩn người một lúc rồi chợt hiểu ra.
Quả nhiên là lão đại của bọn họ, thật sự là tâm cơ thâm sâu, chủ động than khổ sẽ có thể bị nghi ngờ là cố ý bán thảm tố cáo, nhưng người khác thuật lại thì khác, như vậy sẽ chỉ khiến người trong cuộc càng đáng thương, càng vô tội hơn!
Đối với điều này, cô vội vàng gật đầu: "Vâng lão đại, tôi sẽ sắp xếp ngay!"
...
Tầng một của biệt thự cổ, phòng trà tiếp khách.
Người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen cuối cùng không nhịn được nữa, hạ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt có vết sẹo ngang dọc, anh ta cau mày, nhìn người đàn ông ngồi giữa phòng khách:
"Đội trưởng, anh nói xem Minh trưởng quan rốt cuộc là có ý gì? Chúng ta lặn lội đường xa đến đây, anh ta lại để chúng ta đợi ở đây cả ngày? Đây chính là cách tiếp khách của khu 14 Đông Châu sao?"
Một người đàn ông đội mũ trùm đầu khác cũng đoán: "Chẳng lẽ anh ta thật sự bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, không biết gì sao?"
"Anh ta là Quý Minh Trần, cả Bắc Châu không ai là đối thủ của anh ta, sao anh ta lại bị một d.a.o đ.â.m trúng tim? Giả đấy à!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-105-bi-de-doa.html.]
Hai người đàn ông đội mũ trùm đầu bên trái bên phải ngươi một lời ta một câu, chỉ có người đàn ông hung dữ ngồi giữa nhẹ nhàng bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, không nói gì.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Không lâu sau, một bóng người mặc áo trắng xuất hiện ở cửa phòng khách đang mở rộng.
Chử Trác Thành ngẩng đầu nhìn người đàn ông thong thả bước vào, đặt chén trà xuống khẽ cười: "Minh trưởng quan đến sớm đấy."
Quý Minh Trần ngồi xuống ghế sofa đối diện ông ta, cũng lười nói lời khách sáo với đối phương, tao nhã rót cho mình một chén trà: "Nói đi, Chử trưởng quan đến tìm tôi có chuyện gì?"
Chử Trác Thành vuốt râu cười: "Cũng không có gì, nghe nói Minh trưởng quan bị thương, Lãnh chúa đại nhân đặc biệt phái tôi đến đây thăm hỏi."
Quý Minh Trần chậm rãi bưng chén trà trong suốt lên, xoay xoay giữa những ngón tay trắng nõn.
Bỗng nhiên, anh cúi đầu cười, nụ cười tuy dịu dàng nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng: "Thăm hỏi tôi? Ông ta là muốn xem tôi c.h.ế.t chưa kìa..."
"Minh trưởng quan nói gì vậy, anh là con trai ruột của Lãnh chúa đại nhân, trên đời này làm gì có chuyện cha lại mong con mình chết, tôi thấy Minh trưởng quan chắc là bị thương đến hồ đồ rồi..."
Quý Minh Trần không nói gì nữa, anh nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cứ như vậy nhìn đối phương, lạnh lùng và đầy dò xét.
Chử Trác Thành thấy người ta không cho mình bậc thang xuống, cũng nghiêm mặt nói: "Minh trưởng quan, tôi hy vọng anh có thể hiểu, khu 14 Đông Châu cũng thuộc Đông Châu, dù hệ sinh thái của các anh đủ hoàn thiện, nhưng hiện tại anh cũng chưa có năng lực độc lập khỏi Đông Châu."
Quý Minh Trần khẽ gõ ngón tay lên lưng ghế, cười thâm thúy: "Cho nên?"
"Cho nên tôi hy vọng anh có thể hợp tác với Lãnh chúa đại nhân, giao tư liệu nghiên cứu và thuốc thức tỉnh dị năng của căn cứ các anh cho tổng bộ Đông Châu khu để phân phối lại."
Quý Minh Trần gõ nhẹ ngón tay lên lưng ghế, cười đầy ẩn ý: "Nói nhiều như vậy, đây mới là mục đích thực sự chứ gì..."
Chử Trác Thành thấy người ta cố chấp như vậy, tiếp tục khuyên nhủ: "Tôi cho rằng trong mắt Lãnh chúa đại nhân, anh vẫn khác với chúng tôi, nếu anh thuận theo ý ông ấy, với thân phận, địa vị, năng lực của anh, Lãnh chúa đại nhân còn gì không hài lòng nữa?"
"Nhưng nếu anh cứ khăng khăng đối đầu với Lãnh chúa đại nhân, thật sự bức Lãnh chúa đại nhân ra lệnh loại bỏ khu 14 Đông Châu ra khỏi Đông Châu, đến lúc đó vùng biên giới này của anh bị cô lập không có viện trợ, có thể giữ được hay không thì khó nói lắm..."
"Ông tưởng tôi quan tâm sao?" Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Quý Minh Trần mở to, đáy mắt lạnh lùng.
Chử Trác Thành sửng sốt, chỉ nghe người đàn ông đối diện cười khẩy, rồi giọng nói trong trẻo như ngọc lại vang vọng trong phòng trà trang nhã: "Đừng nói là khu 14 Đông Châu, dù là toàn bộ Đông Châu hay tất cả khu vực sinh tồn của loài người, tất cả những thứ này, tôi đều không quan tâm..."
"Dạy tôi làm việc, tôi cũng không ngại hủy hoại tất cả những thứ này cho các người xem, tin không?"
Chử Trác Thành nhìn anh bằng ánh mắt như diều hâu, Quý Minh Trần cũng không hề sợ hãi đối mặt với ông ta.
Một lát sau, Chử Trác Thành là người đầu tiên cúi đầu cười: "Người trong sạch thì tự khắc trong sạch, nhưng người dơ bẩn thì không thể tự mình trong sạch được, Minh trưởng quan nghĩ rằng làm như vậy là thật sự có thể độc thiện kỳ thân, phân rõ ranh giới với Lãnh chúa đại nhân sao?"
Ánh mắt Quý Minh Trần không hề di chuyển, đôi mắt đào hoa luôn dịu dàng mỉm cười lại bỗng nhiên hiện lên sát ý vì câu nói này.
Chử Trác Thành biết rõ điểm yếu của anh là gì, cố ý nói: "Tôi thấy làm người thì vẫn không nên quên con đường mình đã đi, không nên quên mình được sinh ra như thế nào, lại có được dòng m.á.u mạnh mẽ này như thế nào rồi từng bước đi đến ngày hôm nay ra sao."
"Không có Lãnh chúa đại nhân thì không có Minh trưởng quan anh, tương tự, không có khu 1 Đông Châu, khu 14 Đông Châu của anh cũng không thể phát triển đến ngày hôm nay..."