Không đợi cô nói thêm lời nào, nụ hôn nóng bỏng mang theo vô vàn tuyệt vọng đã rơi xuống, như thể đến c.h.ế.t mới thôi, dù Ôn Dao có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, cô cắn mạnh vào môi anh, nhưng chỉ cảm nhận được m.á.u từ môi chảy xuống má mình…
Mùi m.á.u tanh nồng nặc, Quý Minh Trần buông cô ra.
Ôn Dao nhìn người đàn ông quay lưng bước vào đại điện, khóe miệng chảy máu, cô muốn nắm lấy anh.
Nhưng đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào vạt áo anh, một bức tường lửa chói mắt đã ngăn cản đường đi của cô.
Melissa thấy vậy vội vàng tiến lên kéo Ôn Dao ra, cau mày nói: “Ôn tiểu thư, đây là lựa chọn của lão đại, cô đừng làm khó anh ấy nữa.”
“Mỗi ngày anh ấy sống, thực ra đều vô cùng đau khổ.” Dù không nỡ nói ra, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nói.
Địch Đại Hổ đã sớm biết kết cục này, nhưng lúc này vẫn không nhịn được rơi nước mắt, một người đàn ông to lớn như vậy, khóc nức nở trên quảng trường trống trải, mãi đến khi bị Melissa quay lại tát một cái, mới miễn cưỡng ngừng khóc.
Đại điện nhanh chóng bốc cháy dữ dội, Quý Minh Trần mặc áo sơ mi trắng, giống như trong giấc mơ, kiên quyết bước vào điện thờ đang cháy.
Một giây trước khi thiêu c.h.ế.t Quý Triết Huy, anh đặt tay lên vai ông ta, quay đầu nhìn lại: “Ông nói xem, rốt cuộc tình yêu là thứ gì?”
Khi chưa có được, thì vô cùng tham lam, khao khát…
Khi đã có được, lại cực kỳ sợ hãi mất đi…
Bây giờ cuối cùng đã đi đến bước cuối cùng, cuối cùng đã chọn buông tay, nhưng lại bị nỗi đau khổ cùng cực và sự không nỡ giày vò đến sống không bằng chết.
Nhưng anh sợ, sợ rằng nếu chậm một giây nữa, anh sẽ muốn kéo cô cùng rơi xuống địa ngục.
Ngọn lửa trên lòng bàn tay bùng lên trong sức nóng vô tận, khoảnh khắc người đàn ông trên xe lăn bên cạnh bị thiêu thành quả cầu lửa, cả đại điện vang lên tiếng nổ long trời lở đất…
Chẳng mấy chốc, Ôn Dao bên ngoài điện thờ ngừng giãy giụa, cô trơ mắt nhìn ngọn lửa như gió cuốn thiêu rụi tất cả, cũng mang đi người cô yêu nhất trên thế giới này.
Trong cơn mê man, những hình ảnh và âm thanh xa xưa lướt qua trước mắt cô:
“Nếu không có ngày tận thế, con người cũng sẽ c.h.ế.t vào một ngày nào đó.”
“Đó là chuyện khác nhau.”
“Khác nhau chỗ nào, chẳng phải đều là c.h.ế.t sao?”
“Anh rất tò mò, rốt cuộc em sống vì điều gì?”
“Em có tin vào số phận không?”
“Tất cả chúng ta, bao gồm cả em và anh, đều chỉ là quân cờ của số phận, có một kết cục đã định sẵn.”
“Trong phạm vi nón ánh sáng chính là số phận, tương lai đã được định sẵn, chỉ là chưa xảy ra.”
“Nếu có người định sẵn sẽ bị đạn b.ắ.n trúng, vậy có nghĩa là phát s.ú.n.g này đã được b.ắ.n từ lâu…”
“Có lẽ, là hạnh phúc hiện tại thì sao?”
“Em xem, đây là cây nến cuối cùng của chúng ta rồi…”
Hóa ra, anh đã không muốn sống từ lâu rồi, chỉ vì cô mà cố gắng đến ngày hôm nay.
Hóa ra, anh đã ở bên cạnh cô, trêu chọc cô cười trong sự bi quan và tuyệt vọng ngày này qua ngày khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-175-anh-ay-di-that-roi.html.]
Hóa ra, anh đã dùng mạng sống của mình làm nến, thắp sáng từng ước nguyện của cô, che chở cho cô một thế giới tươi đẹp như cổ tích.
Lửa thiêu rụi đại điện, trên trời rơi xuống những hạt mưa.
Thế giới của cô, đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
…
Sau khi trận hỏa hoạn kinh hoàng thiêu rụi toàn bộ khu 1 Đông Châu kết thúc, trên trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa phùn, mặt trời chưa ló dạng, nước mưa tưới mát vạn vật.
Nhiều năm tận thế, khó gặp được ánh mặt trời, đây là trận mưa nắng đầu tiên trên mảnh đất này, sau trận mưa nắng ngày hôm nay, là hơn một tháng trời quang mây tạnh…
Zombie là sinh vật không sợ bóng tối, không sợ ẩm ướt, nhưng lại sợ ánh nắng trực tiếp, ánh nắng chiếu lâu sẽ làm suy yếu năng lượng của chúng, làm khô chất nhờn trên da, khiến tay chân chúng cứng lại, hành động dần dần chậm chạp.
Có ánh nắng, vạn vật sinh sôi, có mưa xuân, vạn vật đ.â.m chồi nảy lộc.
Vào cuối tháng 4 năm nay, tiết Cốc Vũ, đàn zombie bên ngoài hàng rào sắt thành phố ngã xuống hết lớp này đến lớp khác, số ít còn lại cũng bị vài đội đặc nhiệm và dị năng giả tiêu diệt hoàn toàn…
Trên những bãi cỏ hoang tàn ban đầu, cũng dần dần có những mầm cỏ xanh mọc lên.
Không có gì đáng mừng hơn cảnh tượng xuân về đất, vạn vật sinh sôi, sau khi giải quyết xong đàn zombie ở tuyến phòng thủ phía đông và phía tây, những người sống sót còn lại trong khu 1 bắt đầu ăn mừng náo nhiệt…
Dị năng giả hệ Mộc lợi dụng năng lượng của bản thân để tăng tốc độ hồi sinh của cỏ khô, dị năng giả hệ Thổ giúp sửa chữa lại những ngôi nhà bị hư hại, những người có tín ngưỡng thì quỳ thành từng nhóm trước tượng thần, thành kính cầu xin thần linh ban phước lành, để ánh mặt trời có thể tiêu diệt vi khuẩn này tiếp tục chiếu sáng.
Chỉ là Ôn Dao không biết những sự náo nhiệt bên ngoài này.
Ánh nắng bên ngoài ban công rực rỡ chói chang, nhưng cô lại ghét ánh sáng chói mắt đó, chỉ muốn ngồi trong bóng râm sau bức tường, tay cầm bút chì, vẻ mặt ngây dại, từng nét từng nét vẽ vời.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Sao lại không vẽ được nhỉ? Trước khi ngày tận thế đến, cô vẽ đẹp lắm, sao có thể không vẽ được chứ?
Quý Minh Trần đẹp trai như vậy, sao cô lại không vẽ được anh chứ?
Trong lòng cứ lặp đi lặp lại câu nói này, không biết từ lúc nào tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cho đến khi một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy, làm nhòe vết bút chì.
Cô liền đưa tay vo tròn tờ giấy, tức giận ném sang một bên…
Thùng rác màu đen bên cạnh đã sớm đầy ắp, những tờ giấy bị vo tròn lan ra từ mép thùng rác đến tận cửa phòng.
Nhìn thấy tờ giấy bị vứt dưới chân, Lạc Toàn Tinh đang đi đến cửa phòng bỗng sững người.
Im lặng hồi lâu, cô ấy cụp mi xuống, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh ghế của Ôn Dao ngồi xổm xuống, đưa tờ khăn giấy trong tay đến trước mặt cô.
Nhưng Ôn Dao không nhận lấy, cô ngước hàng mi ướt đẫm nước mắt lên, nhìn chùm ánh sáng chiếu vào từ ban công: “Tôi ghét ánh nắng mặt trời như vậy…”
“Cũng ghét những ngày nắng đẹp như vậy…”
Tại sao không phải là mưa bão, tại sao ngay cả thế giới này, ngay cả bầu trời cũng phải mỉa mai và khinh thường nỗi đau của cô như vậy.
Tại sao tất cả mọi người đều đang cười, tại sao vạn vật đều tràn đầy sức sống, vậy mà chỉ có mình cô mất đi người mình yêu…
Lạc Toàn Tinh thấy cô không nhận lấy, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn đặt tờ khăn giấy xuống, rồi đứng dậy giúp cô đóng cửa ban công lại: “Vậy tôi đóng cửa ban công lại cho Dao Dao, đuổi ánh nắng mặt trời đáng ghét này đi nhé?”
Tuy cô ấy đang cười, nhưng vẻ mặt không giấu được sự chua xót.
“……”
Melissa khoanh tay đứng ở cửa, liếc nhìn tình hình trong phòng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lạc Toàn Tinh ra ngoài.