Văn Cửu Tắc viết: “Bắt chước cách nói của anh?”
Hóa ra anh cũng biết bình thường mình nói chuyện kiểu gì à?
Tiết Linh vỗ anh một cái: “Đừng lo bậy, anh chỉ cần không thấy tôi một cái là tôi cũng chẳng sao.”
“Giờ trong nhà còn bừa bộn, mai tôi phải ở lại dọn.”
Văn Cửu Tắc viết: “Em ở một mình không sợ à?”
“Sợ gì, tôi thường xuyên đi làm một mình, đi nhặt rác còn một mình đánh zombie nữa.”
“Vậy tối nay anh đi.” Văn Cửu Tắc viết.
Tiết Linh kéo áo anh: “… Không được, sáng mai hẵng đi.”
Văn Cửu Tắc phát ra tiếng “khẹt” trong cổ họng, nếu là người thường, chắc là tiếng cười không kìm được.
Thuận theo sức kéo của cô, Văn Cửu Tắc nằm lên giường đã dọn sẵn.
Tiết Linh đoán trước, tịch thu giấy bút của anh, không cho tiếp tục phát ngôn, rồi kéo chăn cuộn mình thành cái kén, tựa vào anh nhắm mắt ngủ.
Khi đi nhặt rác, Tiết Linh cũng ngủ ngoài trời, nhưng luôn ngủ chập chờn, căng thẳng, chỉ cần chút tiếng động là tỉnh ngay.
Ngủ ở chỗ lạ, chẳng bao giờ yên giấc.
Nhưng có lẽ tiềm thức biết Văn Cửu Tắc ở bên, cả đêm cô không tỉnh lần nào.
Dù bạn trai cũ giờ “lạnh cứng” không còn ấm áp như trước, anh vẫn có tác dụng “trấn trạch”.
Tiết Linh dậy sớm, chưa ăn sáng đã đuổi Văn Cửu Tắc đi sắm đồ.
“Đi sớm về sớm.”
Văn Cửu Tắc tối muộn mới về, muộn hơn dự đoán của Tiết Linh.
Mọi thứ trong danh sách đều đủ, cả những thứ không có trong danh sách cũng mang về không ít.
Anh thậm chí kiếm được máy phát điện và vài thùng dầu.
“Tiện.” Anh viết: “Tối em dùng chăn điện được.”
Cô ngủ không ấm, chân co ro cả lên.
Tiết Linh không đồng ý: “Không cần, tôi dùng túi nước nóng là được.”
Dùng chăn điện còn ổn, hơn nữa Văn Cửu Tắc nằm ngay cạnh, hơ nóng thế, cô sợ nướng khô anh mất.
Nhỡ thành thịt khô thật thì sao.
Nhưng cô rất thích mấy thiết bị nhỏ anh mang về, đặc biệt đèn bàn dùng được ngay.
“Sổ và bút tôi bảo anh lấy, lấy chưa? Loại sổ vẽ khổ lớn, bút lông đầu to.”
Tiết Linh lôi từ xe ra sổ và bút mới, trịnh trọng đưa cho Văn Cửu Tắc trước giờ ngủ.
“Đằng nào tối anh cũng không ngủ, cầm lấy, giấy bút này viết tiện hơn. Tối nay anh viết hết lý do chia tay năm đó và chuyện gặp phải sau tận thế, sáng mai tôi xem.”
Tiết Linh ôm túi nước nóng lên giường: “Chúc ngủ ngon.”
Văn Cửu Tắc: “…”
Đây là tính sổ chuyện chia tay hai năm trước, hay trả thù vụ anh xem nhật ký?
Tiết Linh nhắm mắt giả ngủ, dưới ánh đèn bàn, thấy Văn Cửu Tắc đứng một lúc, rồi ngồi vào bàn bắt đầu “suy ngẫm”.
Để xem anh bịa thế nào!
Tiết Linh chờ mãi, ngửi hương hoa quế thoảng từ cửa sổ, dần ngủ quên.
Sáng hôm sau cô mở mắt: “…”
“Cái gì đây?” Tiết Linh lẩm bẩm, tỉnh hẳn, ngồi dậy nhìn chằm chằm bức tường đối diện giường.
Tối qua tường còn trắng, giờ chi chít chữ. Chữ đen đỏ xen kẽ, thoạt nhìn cô còn tưởng ma ám… mà cũng coi như ma ám.
Người sống không làm nổi chuyện này.
“Văn Cửu Tắc! Văn Cửu Tắc anh làm gì thế?!” Tiết Linh không thấy anh trong phòng, đẩy cửa ra, thấy anh ngoài sân đang loay hoay nối điện cho máy phát.
“Chữ nhiều, sổ nhỏ, viết không tiện, tường trống sẵn, viết lên đó.” Văn Cửu Tắc giải thích: “Em xem xong, anh sẽ quét vôi lại.”
Tiết Linh: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/ngoai-truyen-16-end.html.]
Có phải thành zombie rồi nên đầu óc anh còn lệch lạc hơn lúc sống không.
Cô câm nín quay vào phòng, xem đống chữ đen đỏ như ma ám trên tường.
Nhìn hoa cả mắt, bắt đầu từ đâu đây.
“Văn Cửu Tắc, anh viết kiểu gì thế, đọc từ đâu hả!”
Sao bên trái một câu, bên phải một câu, trên dưới trái phải đều có đoạn mở đầu, còn vài chữ chen chúc, rời rạc.
Văn Cửu Tắc tay đầy mùi dầu bước vào, nhìn bức tường hỗn loạn của mình một lúc, bảo: “Anh rảnh đâu thì viết đó, giờ loạn hết rồi, em ghép lại mà xem.”
Rõ ràng anh không muốn giải thích, cố ý gây khó cho cô!
Được lắm, Tiết Linh chẳng ăn sáng, cầm sổ ngồi trước tường, chép từng câu.
Câu “Văn Cửu Hoàn là đồ ngu, Văn Tường cũng ngu” đầy cảm xúc cá nhân, viết to đùng, đập vào mắt.
Câu “Ngày nọ tháng nọ năm nọ ông cụ Văn đột tử, chuyện đáng mừng, đáng ăn mừng, đứng đốt pháo ở nhà cũ” cũng viết to đùng.
“Mẹ mất, không kịp về, xuất hiện zombie, kẹt trong bệnh viện.” Câu này viết nhỏ.
“Hối hận.” Cũng nhỏ, không đầu không đuôi, chẳng biết hối hận gì.
Tiết Linh còn thấy một dòng địa chỉ viết dọc, số nhà nào đó, đường nào đó, huyện nào đó, thành phố nào đó. Cô nghĩ mãi không nhớ địa chỉ này có gì đặc biệt, không nhịn được đoán xem Văn Cửu Tắc gặp chuyện gì ở đây.
“Văn Cửu Tắc, địa chỉ này là gì?” Cô đi hỏi.
Văn Cửu Tắc nhìn, cầm sổ viết một dòng đưa cô. Tiết Linh xem, sững sờ: “Tối qua rảnh, thấy tường còn trống, chép địa chỉ nhà máy sản xuất hộp bút.”
Tiết Linh tưởng tượng cả đống kịch bản: “…”
Cả ngày hôm đó, Tiết Linh chẳng làm gì, chỉ ngồi ghép câu trước tường, bực lên thì ra đ.ấ.m Văn Cửu Tắc vài cái.
Cuối cùng cũng moi được một “bài nhật ký” của Văn Cửu Tắc với lượng thông tin ít ỏi.
Tiết Linh cùng anh quét vôi trắng lại tường: “Viết lại, anh viết lại cho tôi!”
Văn Cửu Tắc cầm cọ viết trên tường: “Viết tiếp lên tường?”
Tiết Linh: “Anh viết đi! Tôi cho anh viết đã luôn!”
Cô hét toáng lên trong ngoài, đập mất mấy tấm bảng đen.
Sáng hôm sau, cô thấy một tấm bảng đầy câu điền vào chỗ trống.
“Ý anh là gì, để tôi điền chữ? Tôi ngồi đây làm bài tập cho anh à?”
Từ đó, mỗi tối trước khi nhắm mắt ngủ, Tiết Linh đều đoán sáng mai Văn Cửu Tắc sẽ bày trò gì.
Thật khó hiểu, một người c.h.ế.t rồi sao còn “chơi” giỏi thế?
“Không thấy anh thì đừng lo, anh lên núi.” Coi bảng như bảng tin.
“Đừng giận, nhà ấm cúng thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ.” Luyện chữ đây mà.
“Tuyết rơi rồi, dậy xem mau!”
Tuyết rơi? Tiết Linh vui vẻ chạy ra cửa sổ, đẩy ra – ngoài trời nắng chói, chẳng có tí tuyết nào.
Lừa người đây mà.
“Văn! Cửu! Tắc!” Tiết Linh bám cửa sổ, thò đầu hét.
Lúc này, đoàn xe từ căn cứ phương Bắc đến đón Văn Y còn hai tháng nữa mới đi ngang đây.
...
Một chút hậu trường:
Văn Y: Văn Cửu Tắc, nói đi, làm sao mới chịu hợp tác nghiên cứu?
Văn Cửu Tắc: Không bao giờ, trừ phi đổi cô thành Tiết Linh.
Văn Y: Cũng được.
Tiết Linh: Làm nghiên cứu, học thuật, tôi á? Giờ bắt đầu học à?
Sau này:
Tiết Linh: Đợi chút, hơi căng thẳng, để tôi xem lại bước thí nghiệm.
Văn Cửu Tắc: Xin đổi người, tôi sợ cô ấy chữa tôi thành c.h.ế.t thật.
Văn Y: Ha, người c.h.ế.t mà biết nói.