Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:27
Lượt xem: 182
“Lâm thừa tướng không biết. Lâm phu nhân vừa mới đi tìm Lâm thị, suýt nữa khiến Lâm thị tức đến ngất đi.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu cười khẽ một tiếng: “Lời này ngươi tin nổi không?” Không đợi Sở Tu Viễn lên tiếng, hắn quay sáng mấy thái giám hôm nay đang trực: “Các ngươi có tin không?”
Mấy người đồng thời lắc đầu, Lâm phu nhân tức giận đến ngất đi còn nghe tạm được.
“Đó là bệ hạ không biết bà ta nói cái gì.” Sở Tu Viễn cũng không nói nhảm, chỉ nói một câu: “Bà ta nói Lâm Hàn sinh con không được, để Lâm Vũ gả tới sinh con cho thần, chờ phu nhân thần già rồi, cũng có người hầu hạ.”
Thương Diệu cùng với thái giám cung nữ trong điện Tuyên Thất đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tu Viễn, lộ ra ánh mắt khó có thể tin nổi, chỉ thiếu chút nữa không nói rõ, là lỗ tai bọn họ bị hỏng rồi, hoặc là đầu Lâm phu nhân bị hỏng rồi.
Thương Diệu véo chân mình một cái, đau đến hít sâu một hơi, tỉnh táo lại: “Bà ta cho là Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo không tồn tại à? Nàng ta sinh con cho ngươi, cũng không sợ Đại Bảo Bảo nhà ngươi không đợi nàng ta sinh ra mà đã vung móng vuốt cào nàng ta một trận à?”
“Việc này kỳ thật cũng dễ hiểu.” Sở Tu Viễn nói: “Bọn họ vẫn khinh thường phu nhân của thần, cho rằng cho nàng một khuôn mặt tươi cười cũng là bố thí cho nàng.”
Thương Diệu: “Nàng ngoại trừ là nữ nhi Lâm gia thì còn là phu nhân ngươi nữa đấy.”
“Nhưng Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo không phải là do nàng ấy sinh ra. Theo quan điểm của người bình thường, nàng có đối xử tốt với hài tử đến đâu, hài tử cũng sẽ không thích nàng. Cho nên nàng rất muốn tự mình sinh một đứa, hết lần này tới lần khác vẫn không mang thai, lúc này Lâm phu nhân tìm tới, đối với nàng chính là đưa than trong tuyết, nàng nên mang ơn mới phải.” Sở Tu Viễn cười nói: “Chỉ là nàng không phải là người bình thường. Nữ tử bình thường quan tâm hài tử có phải do mình sinh ra hay không, tương lai hiếu thuận hay không hiếu thuận. Còn nàng thì không thèm để ý, bởi vì nàng có tiền, nếu như hài tử bất hiếu thì nàng có thể mời tám, thậm chí là mười nha hoàn chỉ chiếu cố riêng cho một mình nàng.”
Thương Diệu hiểu được: “Trách không được nàng lại yêu tiền như vậy. Cho nên ngươi tiến cung thúc giục trẫm nhanh chóng xử lý ông ta à?”
“Thần không dám.” Sở Tu Viễn vội vàng nói.
Thương Diệu khoát tay áo: “Vậy ngươi lui ra đi.”
“Giống khoai đỏ.” Sở Tu Viễn phun ra ba chữ.
Thương Diệu hạ tay xuống, bảo hắn nhanh chóng nói.
Sở Tu Viễn chọn mấy ý trọng điểm trong cuộc nói chuyện của Lâm Hàn với mấy thôn dân kia nói lại cho hắn nghe, liền nhìn thấy Thương Diệu lâm vào trầm tư suy nghĩ. Sở Tu Viễn cũng không quấy rầy hắn, thẳng đến khi Thương Diệu hoàn hồn lại bảo hắn lui ra, Sở Tu Viễn liền thuận thế rời khỏi, trực tiếp hồi phủ.
Lâm Hàn biết Sở Tu Viễn nói “Kiên nhẫn chờ mấy ngày” là ám chỉ trong “Mấy ngày” này. Cho nên nàng cũng chuẩn bị tốt tinh thần để thân nương của nàng vì Lâm Vũ tìm tới cửa.
Mùng bảy tháng tư, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc chân trước thượng triều, chân sau người gác cổng đến báo, tiểu Lâm phu nhân cầu kiến.
Lâm Hàn không ngoài ý muốn, bảo người gác cổng mang người đến phòng nghị sự. Nhưng mà, điều khiến Lâm Hàn bất ngờ chính là thân nương của nàng cũng giống y như lần trước - nước mắt lưng tròng, giống như mẹ ruột c.h.ế.t rồi vậy.
Lâm Hàn buồn cười, nữ nhân này sao lại khóc nhiều hơn cả Đại Bảo Bảo nhà nàng vậy chứ?
“Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt bà thế?” Lâm Hàn không thèm để ý hỏi.
Nước mắt Phương thị tuôn ra như bão tố.
Lâm Hàn nhướng mày, hình như không phải diễn, giống như thật sự thật sự rất thương tâm.
“Cha ta lại nạp thiếp, không cần bà nữa à?” Lâm Hàn nói.
Phương thị lau nước mắt, giọng mang theo tiếng nức nở nói: “Đã lúc nào rồi mà ngươi còn trêu chọc cha ngươi, ngươi còn trái tim không hả? Tại sao ta lại có một nữ nhi ác độc như ngươi chứ. Ông trời ơi, ta biết sống thế nào đây…”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không biết sống như thế nào thì c.h.ế.t đi cũng được, chôn cùng với nữ nhi ruột của bà ấy.
“Tới tìm ta chính là vì khóc cho ta xem à? Vậy ngươi cứ từ từ khóc đi nhé.” Lâm Hàn quay sang phía Hồng Lăng và Lục Hà vì lo lắng mà theo tới: “Đi lấy cho ta một chén trà, lại lấy một ít trái cây sấy khô mấy ngày trước mua được ở chỗ thương nhân Tây Vực…”
“Ngươi còn có tâm tư uống trà?”
Tiếng khóc dừng lại, Phương thị khó có thể tin nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn phí công khắp nơi nhìn bà ta: “Không khóc nữa à? Vậy thì nói đi.”
Phương thị nghẹn họng.
Lâm Hàn không đợi bà ta mở miệng lại nói: “Không biết nên nói thế nào à? Không vội, cứ từ từ suy nghĩ, Hồng Lăng, đi…”
“Ta nói!” Phương thị đột nhiên hét lên.
Lâm Hàn giật mình: “Bà nói nhỏ một chút được không, ta nghe được.”
“Lão gia bị người của Đình uý mang đi rồi.” Phương thị nói xong nước mắt cũng trào ra theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-109.html.]
Lâm Hàn không khỏi ngồi thẳng: “Khi nào?”
“Sáng nay, chúng ta vừa mới dậy, Đình uý liền tới bắt người, nói cha ngươi tham ô.” Phương thị nói xong lại khóc lóc.
Lâm Hàn nghe Sở Tu Viễn nhắc tới, cha nàng tham không ít, trong đó chín thành đến từ Hàn vương. Hoàng đế cũng biết, nhưng bởi vì Lâm Trường Quân trung thành và tận tâm với hắn, cho nên mở một con mắt nhắm một con mắt.
Đây là cảm thấy Hàn vương là châu chấu sau thu hoạch, nhảy nhót không được mấy ngày, không cần Lâm Trường Quân nữa, vừa lúc Hoàng đế cũng không thích, liền lấy danh nghĩa tham ô bắt hắn lại sao?
Nhưng bản thân Hoàng đế rất tự tin, làm gì cũng thẳng thắn, làm cho người ta tâm phục khẩu phục, loại thủ đoạn tá ma g.i.ế.c lừa này, không giống như là bút tích của Thương Diệu a.
“Có phải cha đắc tội với người khác hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Phương thị liên tục lắc đầu: “Cha ngươi luôn luôn thiện chí giúp người, chưa bao giờ đắc tội với người khác. Chính là Hàn vương kia, cha ngươi thấy hắn cũng là khách khách khí khí, cung kính có thừa.”
Bà ta không nhắc tới Hàn vương thì Lâm Hàn cũng không nhớ ra. Lấy của người ta nhiều tiền như vậy mà không làm một việc gì ra hồn, có chút gió thổi cỏ lay liền hướng Hoàng đế bẩm bảo. Nếu nàng mà là Hàn vương, trên mộ cha nàng cỏ đã mọc cao ngang đầu rồi.
“Đình uý bắt người từ trước đến nay đều xét chứng cứ.” Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Cha ta là thừa tướng đương triều, nếu không phải chứng cớ xác thực, bệ hạ không có khả năng để cho Đình uý đi bắt người đâu.”
Phương thị: “Đình úy không có chứng cớ, không tin ngươi hỏi Đại tướng quân mà xem.”
“Cho nên bà tới tìm ta, kì thực là mời Đại tướng quân giúp cha ta cầu tình sao?” Lâm Hàn hỏi.
Phương thị lần nữa lắc đầu: “Không phải cầu tình, là hướng bệ hạ nói rõ chân tướng, cha ngươi chưa bao giờ tham một cái đồng tiền nào của triều đình cả.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không tham tiền của triều đình cũng có thể, nhưng cầm tiền của Hàn vương lại là thật.
Trong lòng Lâm Hàn bỗng nhiên khẽ động: “Bệ hạ anh minh, sẽ không oan uổng bất kỳ một vị trọng thần nào trong triều. Nhất định là có người hãm hại cha ta. Bà tới tìm ta, không bằng đi hỏi thăm xem thử là ai hãm hại cha ta. Nếu như là tiểu lại cửa thành, đại tướng quân có thể hỗ trợ. Nếu như là tam công cửu khanh, cho dù hoàng hậu ra mặt cũng không thể làm gì được. Dù sao hoàng hậu đã sớm thất sủng, đại tướng quân cũng không được mắt của bệ hạ.”
Phương thị nghe vậy quay phắt sang nhìn Lâm Hàn, Lâm Hàn đang muốn hỏi bà ta muốn nói gì thì Phương thị đã xoay người rời đi.
Lâm Hàn nhíu nhíu mày, đi theo vào trong viện, đang muốn nói cái gì thì Phương thị đã lướt qua bức bình phong biến mất.
Lâm Hàn lắc đầu trở về phòng, không nghĩ tới lần này cũng là lần cuối cùng trong đời nàng nhìn thấy Phương thị.
“Phu nhân, Lâm thừa tướng thật sự là bị oan uổng sao?” Hồng Lăng đi theo vào trong phòng liền hỏi.
Lâm Hàn: “Ông ta không oan uổng. Trước kia là do không có ai tố cáo ông ta, bệ hạ cũng cần ông ta. Hiện giờ ông ta là thừa tướng có cũng được mà không có cũng được, dưới tình huống chứng cớ xác thực bệ hạ lười che chở ông ta nên ông ta mới bị Đình uý bắt như vậy.”
“Vậy ai thu thập chứng cứ?” Hồng Lăng rất tò mò.
Lâm Hàn cũng muốn biết, cho nên khi Sở Tu Viễn vừa trở về, nàng liền hỏi Sở Tu Viễn: “Chuyện của cha ta là sao vậy?”
“Sao nàng biết nhanh thế?” Sở Tu Viễn không khỏi hỏi.
Lâm Hàn: “Nương ta đã tới, nói cha ta bị oan. Không phải vậy sao?”
Sở Tu Viễn lắc đầu.
“Hàn vương à?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn nở nụ cười: “Cái gì cũng không gạt được phu nhân. Nhưng mà không phải Hàn vương mà có liên quan đến hắn, Ngô Thừa Nghiệp.”
“Đệ đệ của Thái hậu?” Lâm Hàn nhíu mày: “Hắn đã bị 'bệnh' ở nhà không ra ngoài được, còn không yên tĩnh nữa à?”
Sở Tu Viễn: “Hắn vẫn luôn chướng mắt cha nàng, nhưng cũng không tiện đắc tội cha nàng, dù sao ông ta cũng là Thừa tướng, cho nên vẫn nhẫn nhịn. Hiện tại hắn không ra ngoài được, cha nàng thì mỗi ngày lên triều, trưởng nữ vẫn là phu nhân ta, Ngô Thừa Nghiệp làm sao không ghen tị cho được.”
“Hắn liền dâng một tấu chương tố cáo đến chỗ bệ hạ, nói rằng cha nàng lén liên lạc với phiên vương mưu đồ bất chính. Bệ hạ vốn muốn cho cha nàng ở thêm nửa năm nữa rồi sẽ ám chỉ hắn lớn tuổi rồi, cho hắn từ quan dưỡng già. Nhưng hắn ngàn không nên vạn không nên đánh chủ ý tới nàng và ta. Bệ hạ liền đem tấu chương kia giao cho Đình uý, thế nên hôm nay buổi sáng Đình uý liền bắt cha nàng đi.”
“Đúng thế đấy. Có nhược điểm lớn như vậy ở trong tay người ta mà không cụp đuôi làm người, còn để cho phu nhân mình đến nháo.” Đối với ông ta Lâm Hàn không đồng tình nổi: “Trương Hoài có tham dự vào không?”
Sở Tu Viễn ngẩn người: “Trương Hoài?”
“Tính ra người muốn chàng cưới nữ tử họ Lâm không phải là hắn sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Hình như là thế. Lúc ấy ta không có ở đây, bệ hạ nhất thời nhớ tới nên bảo hắn tính toán. Hình như là hắn không tham dự vào.”
Không tham dự Lâm Hàn cũng muốn thu thập hắn, miễn cho hắn lại làm ra chuyện gì mà ngay cả nàng cũng không thể giải quyết được: “Ý tứ bệ hạ thế nào? Cha ta liệu có c.h.ế.t không?”