Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:24:18
Lượt xem: 627
"Được rồi," Thẩm Y Y nói, "Nhưng mà mấy cái nồi niêu xoong chảo này, mẹ với cha xem một chút có tác dụng gì thì cầm đi, còn có cái bình nước này, chờ bọn con đi cũng cầm qua dùng, buổi tối đựng nước nóng để ở trong phòng, muốn uống nước thì đổ ra uống không cần phải lọ mọ đi ra ngoài."
Về sau cho dù nhà bọn họ trở về, chắc chắn sẽ ăn cùng cha Lý mẹ Lý, cho nên không cần phải giữ lại làm gì.
Đồ Thẩm Y Y mua đều là thứ tốt, mẹ Lý tự nhiên không nỡ ném đi, liên tục gật đầu, "Được, đến lúc đó mẹ lại nhìn xem."
Thẩm Y Y lại mang theo cha Lý mẹ Lý đi vào phòng bếp, trong tủ còn có mấy chục cân lương thực đã qua sơ chế cùng một ít lương thực phụ, năm nay lúc phân chia lương thực, Thẩm Y Y chỉ mua lương thực gửi về nhà, còn có hiếu kính đưa lương thực cho cha Lý mẹ Lý, cho nên hai người cũng không mua nữa.
Mà bên cạnh lương thực, còn có các loại thịt khô.
Sau khi Thẩm Y Y xuyên nhanh trở về, hàng năm đều tìm đủ loại lý do lấy thịt từ trong không gian ra, phơi thành thịt khô.
Nhất là sau khi nói chuyện không gian với Lý Thâm, cô càng không kiêng nể gì cả, dù sao ai hỏi tới cũng có thể đẩy lên người Lý Thâm.
Năm nay cô phơi rất nhiều thịt khô, thứ nhất là bởi vì mấy thứ này trở sau khi trở về thủ đô không dễ mua, mà ở nhà, cũng không tiện thường xuyên lấy đồ từ trong không gian ra, cho nên cô dự định phơi nắng xong mang từ nơi này đi.
Thứ hai, năm nay bọn họ không ăn tết với cha Lý mẹ Lý, hai người chắc chắn không nỡ mua thịt ăn, cho nên cô muốn để lại chút thịt cho hai người.
Thẩm Y Y: "Đây là lương thực còn lại từ năm ngoái, bọn con chắc chắn ăn không hết, cha mẹ cứ cầm về ăn, còn có chỗ thịt này cha mẹ cũng cầm về luôn."
Lương thực thì thôi, dù sao mẹ Lý cũng biết Thẩm Y Y lúc trước gửi lương thực về nhà, nhưng thịt… "Nếu không các con cứ cầm thịt về thủ đô đi?"
"Bọn con đã cầm một phần rồi, đây là cố ý để lại cho cho mẹ," Thẩm Y Y nói.
Mẹ Lý nghe vậy liền thôi.
Sau đó Thẩm Y Y lại tỉ mỉ nói với mẹ Lý những thứ gì có thể lấy đi dùng... Chủ yếu là Thẩm Y Y cảm thấy nếu như cô không nói, cha Lý mẹ Lý tuyệt đối sẽ không động đến đồ đạc của bọn họ.
Cuối cùng, Thẩm Y Y móc ra một trăm đồng, "Cha mẹ, con và anh Thâm không có cách nào ở bên cạnh hai người tận hiếu, bọn con thật sự cảm thấy có lỗi với cha mẹ, số tiền này là bọn con hiếu kính cha mẹ, cha mẹ nhất định phải nhận, còn có mỗi năm nên nên hiếu kính cha mẹ, về sau con với anh Thâm sẽ gửi cho cha mẹ, cha mẹ xem được không?"
Cái này ...
Mẹ Lý nhìn cha Lý, Lý Thâm đi thủ đô cũng không có việc làm, còn có Tiểu Bối và Tam Bảo, đến lúc đó đều cần nhà mẹ đẻ Thẩm Y Y nuôi dưỡng, mẹ Lý làm sao không biết xấu hổ mà nhận chứ?
Cha Lý hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, lắc đầu nói, "Con dâu hai, các con đã hiếu kính chúng ta lương thực rồi cho nên số tiền này chúng ta không thể lấy. Đến thủ đô còn cần dùng nhiều tiền hơn, con vẫn nên giữ lại để dùng đi, chờ sau này bọn con ở thủ đô ổn định rồi, Lý Thâm cũng tìm được việc làm, lại gửi tiền về hiếu kính chúng ta cũng không muộn."
"Cái khác có thể chờ bọn con ổn định, nhưng số tiền này cha mẹ nhất định phải cầm." Cha Lý mẹ Lý không biết sự thật, ngượng ngùng nhận số tiền này, nhưng Thẩm Y Y phải cho.
Cho dù cô cho cha Lý mẹ Lý chưa chắc đã dùng, nhưng số tiền này nếu ở trên người hai người, sau này có việc gấp cần tiền có thể lấy ra dùng, không cần đến mức kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
Mẹ Lý giao toàn quyền quyết định cho cha Lý.
Cha Lý thấy Thẩm Y Y kiên trì như vậy, đành phải cầm, "Con đưa số tiền này là đủ rồi, về sau không cần gửi nữa."
"Vâng," Thẩm Y Y gật đầu, không gửi tiền, vậy có thể gửi một ít đồ ăn đồ dùng gì đó, so với tiền còn thiết thực hơn.
Sau khi nói xong những lời này, Thẩm Y Y lại bảo cha Lý mẹ Lý trước khi thì qua nhà bọn họ ăn một bữa cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-241.html.]
Cha Lý mẹ Lý tất nhiên là đồng ý.
Trần Cường và Lâm Đại Nữu cũng biết được tin Lý Thâm và Thẩm Y Y sắp rời đi, Lâm Đại Nữu đặc biệt tới nói lời tạm biệt với cô, cầm một ít rau khô do chính cô ấy phơi và dây buộc tóc và vớ do chính cô ấy tự làm tới, "Em cũng không có đồ gì tốt để đưa cho anh chị, đây là một ít rau khô do em tự phơi, còn có một ít dây buộc tóc và vớ do em tự làm, anh chị cầm lấy."
"Mẹ chồng chị cũng nhét cho chị không ít đồ rồi, em lại đưa cho anh chị nhiều như vậy, anh chị sắp cầm không nổi nữa rồi." Thẩm Y Y cười nói.
Năm nay cô bận rộn với công việc ôn thi thi đại học, chỉ phơi ít thịt khô, không phơi rau khô, nhưng rau cũng có nhiều loại, cô sợ hỏng nên bảo mẹ Lý qua hái về ăn, nhưng mẹ Lý đều thu về, phơi nắng thành rau khô cho cô, để cô mang về thủ đô, Thẩm Y Y từ chối không được, chỉ có thể cầm lấy.
"Không nhiều lắm, đến lúc đó để cho anh Thâm vác." Lâm Đại Nữu nói, lại vẻ mặt hâm mộ nói, "Còn có Đại Bảo Nhị Bảo, bọn nhỏ bây giờ lớn lên cao lớn như vậy, cũng có thể hỗ trợ xách hành lý."
Ngược lại, đây là chỗ Thẩm Y Y tương đối tự hào, Đại Bảo Nhị Bảo hiện giờ cao một mét năm sáu, tuy rằng vẻ ngoài vẫn còn chút non nớt, nhưng sức lực cũng không nhỏ, đặc biệt là Nhị Bảo, bây giờ còn cường tráng hơn Đại Bảo.
Thẩm Y Y lại nhìn về phía dây buộc tóc của Lâm Đại Nữu, tay nghề của Lâm Đại Nữu vẫn rất tốt, đường may rất đồng đều, ở thời bây giờ mà nói kiểu dáng cũng coi như khá thời thượng.
Thẩm Y Y động tâm, chuyện muốn hợp tác về quần áo với Lâm Đại Nữu lại dâng lên trong lòng, nhưng mà đến khi cô ngẩng đầu nhìn Lâm Đại Nữu, cô lại bỏ đi ý niệm này.
Mấy năm nay Lâm Đại Nữu ở nhà chăm sóc bà Trần bị liệt, lo liệu việc nhà, chăm sóc cuộc sống của Trần Cường và hai đứa nhỏ, còn phải làm ăn buôn bán hoa kẹp tóc, cả người trông tiều tuỵ đi rất nhiều, như già đi vài tuổi.
Chỉ riêng mấy chuyện đó thôi đã khiến cô ấy còn còn thời gian rồi, Thẩm Y Y chỉ đành từ bỏ.
Nhưng mà cũng không vội, chờ sau này đi —— nếu như có cơ hội.
Lâm Đại Nữu không biết Thẩm Y Y nghĩ gì, nhìn Thẩm Y Y có chút bi thương nói, "Chị trở về thủ đô, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau."
"Sẽ có cơ hội," Thẩm Y Y an ủi cô ấy.
Lâm Đại Nữu cũng chỉ coi Thẩm Y Y đang an ủi mình, cô ấy không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng chỉ riêng cuộc sống trước mắt của cô ấy mà nói, cô ấy đã bị nơi đây vây khốn.
Đặc biệt là hai năm nay, bệnh của mẹ chồng cô ấy càng ngày càng trở nặng, có đôi khi thần trí không rõ còn nói lung tung, không thể rời khỏi người dù chỉ một phút.
Muốn gặp lại Thẩm Y Y, có lẽ chỉ có thể chờ Thẩm Y Y từ thủ đô trở về, che đi sự không nỡ trong mắt, nói, "Hy vọng là như thế, nếu chị có thời gian, cũng phải thường trở về xem một chút."
"Ừm," Thẩm Y Y nói.
Lâm Đại Nữu muốn trở về, cô ấy không có thể ở bên ngoài quá lâu.
Thẩm Y Y bảo cô ấy chờ một chút, sau đó cầm giấy vẽ mấy bức tranh đơn giản, đưa cho Lâm Đại Nữu.
Lâm Đại Nữu ngạc nhiên nhìn kiểu tóc buộc tóc chưa từng nhìn thấy bao giờ trên giấy, dựa vào trực giác của cô ấy, nếu làm tốt, khẳng định có thể bán rất nhiều tiền! "Cái này..."
"Chính sách kinh tế quốc gia sẽ ngày càng nới lỏng, một vài tháng này nếu như em có thời gian thì cứ làm cái này, cũng có thể mở rộng quy mô, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền," Thẩm Y Y nói.
Lâm Đại Nữu không nghi ngờ gì, Thẩm Y Y là thủ khoa thi đại học, có thể nhận ra hướng đi kinh tế của quốc gia trong tương lai cũng không có gì kỳ quái.
Cô ấy muốn kiếm tiền, bởi vì tiền có thể mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn hơn so với bất cứ thứ gì!
Cho nên đối với hành động này của Thẩm Y Y, Lâm Đại Nữu tất nhiên cảm thấy vô cùng cảm kích.
Vội vàng cảm ơn với cô, sau đó mới vội vàng trở về.