Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tẩy Phấn Son - Chương 79: Nàng không tin ta, từ trước đến nay chưa từng tin ta.

Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:34:32
Lượt xem: 434

Hắn lo ngại việc công khai trên triều sẽ bị các thế lực ủng hộ Hoa tể tướng phản đối, nên mới muốn ta - đứa con ruột của ông - làm điều này, để không ai có thể phản bác.

 

Ta không nhịn được cười: "Hoàng thượng thật tùy tiện. Tội thì muốn phạt là phạt, tha thì nói tha là tha."

 

"Thiển Thiển…"

 

Hắn như muốn kéo ta lại, nhưng ta nghiêng người tránh đi, bàn tay lơ lửng giữa không trung của hắn trông thật đáng thương.

 

Ta cúi đầu nói: "Hoàng thượng đã nói lời vàng ngọc, vậy giờ ta sẽ đi đón Hoa Nhung Chu xuất ngục. Ngày mồng năm tháng sau, nhất định sẽ làm như lời hoàng thượng mong muốn. Về phần Ngân Hạnh, hoàng thượng tự triệu hồi, ta không dám giữ nữa."

 

Ta xoay người rời đi, chỉ nghe tiếng hắn từ phía sau truyền đến: "Thiển Thiển, tất cả những gì ta làm, đều chỉ để nàng có thể đứng bên cạnh ta."

 

Ta không đáp, coi như chưa nghe thấy, bước chân không hề dừng lại.

 

Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang, rọi xuống khiến đầu óc ta choáng váng.

 

Hồng Trần Vô Định

Chương 16 - Nàng không tin ta, từ trước đến nay chưa từng tin ta.

 

54

 

Rời khỏi hoàng cung, ta lập tức lên đường tới nha môn Kinh Triệu Doãn, ngồi trong xe ngựa mà cảm thấy từng cú xóc nảy như giằng xé tâm can.

 

Từ trong lòng lấy ra một lọ nhỏ, ta cầm nó trong tay xoay xoay hồi lâu, rồi bất ngờ ném qua cửa sổ.

 

Đó là lọ thuốc giảm đau, chính là thứ mà trước đây ta từng dùng để bôi cho vết thương của Trọng Khê Ngọ.

 

Đến nha môn, lính canh tựa hồ đã nhận được chỉ thị từ trước. Khi ta đến nơi, gông cùm trên người Hoa Nhung Chu đã được tháo xuống.

 

Hắn lặng lẽ ngồi trong góc chật hẹp bẩn thỉu, nhưng gương mặt lại sạch sẽ một cách kỳ lạ. Lúc này ta mới cảm thấy lòng nhẹ bớt, khẽ cong khóe môi:

 

"Ra đi, ta đến đón ngươi về."

 

Hắn thu mình trong góc tường, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn ta trong trẻo như bầu trời sau mưa, mang theo chút u buồn.

 

Ta lặng lẽ đứng chờ ở cửa, một lúc lâu sau hắn mới chịu động đậy.

 

Khi hắn vừa đến bên cạnh ta, đã cau mày hỏi:

 

"Tiểu thư làm sao vậy?"

 

"Không sao." Ta mỉm cười đáp lại.

 

"Gạt người." Hắn thoáng lộ vẻ giận dỗi, "Nếu không biết nói dối thì tiểu thư không cần phải nói."

 

Ta không trả lời, chỉ kéo hắn đi ra ngoài. Lúc bước lên xe ngựa, ta không cẩn thận giẫm hụt, may mà hắn kịp thời đỡ lấy.

 

"Cẩn thận chứ, vết thương của tiểu thư…"

 

Lời còn chưa dứt, ta đã cảm thấy trời đất đảo lộn. Hoa Nhung Chu bế ta ngang người, bước thẳng vào trong xe.

 

Dù tâm trạng ta đang chán nản, cũng không khỏi giật mình, vội vàng nói:

 

"Hoa Nhung Chu, ngươi… ngươi có phải bị đa nhân cách không?"

 

"Đa nhân cách là gì?" Hắn nghi hoặc nhìn ta, như đứa trẻ không hiểu chuyện.

 

Ta thầm thấy có điều không ổn, nhưng trước mắt có quá nhiều chuyện, cũng không kịp nghĩ gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-79-nang-khong-tin-ta-tu-truoc-den-nay-chua-tung-tin-ta.html.]

Về tới Hoa phủ, ta đưa hắn trở về viện, bảo hắn đi tắm rửa thay đồ. Trong lúc đó, ta chuẩn bị một bọc hành lý nhỏ.

 

Ngân Hạnh đã không còn trong phủ, viện này ngày càng trống trải. Đến cuối cùng, e rằng sẽ chỉ còn lại một mình ta.

 

Khoảng nửa canh giờ sau, Hoa Nhung Chu tươi tỉnh bước vào, thân hình cao ráo trong bộ y phục mới, nhìn như một thiếu niên rạng ngời sức sống.

 

Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, ta đẩy bọc hành lý đã chuẩn bị tới trước mặt, mở lời:

 

"Đây là chút bạc cùng lương khô. Ngươi không có khế ước bán thân, ta cũng không cần chuẩn bị nhiều hơn."

 

Ngay lập tức, ta chứng kiến màn kịch "thay mặt" đầy xuất sắc. Vẻ rạng rỡ trên mặt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một bóng tối u ám.

 

Nắm chặt tay, hắn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Ta bất giác đưa tay xoa trán, cố nén lại cơn khó chịu:

 

"Ngươi g.i.ế.c người là sai, ta giữ được mạng ngươi đã là tận tâm tận lực. Từ nay, ngươi hãy tự tìm con đường khác."

 

"Tiểu thư từng nói sẽ không bỏ rơi ta, giờ lại muốn vứt bỏ ta sao?" Hắn mở lời, giọng không hề oán trách, nhưng lại khiến lòng người quặn đau.

 

Người này lúc nào cũng biết nói đúng vào chỗ yếu mềm, khiến ta không thể không đau lòng.

 

Nhưng hiện tại bản thân còn không thể tự mình quyết định, bên người càng không thể giữ hắn lại.

 

"Ừ, ngươi đi đi." Ta cố nhắm mắt, ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Hắn bỗng nhếch môi, lạnh lùng nói:

 

"Người trong phủ này, có ai có thể đánh bại ta?"

 

Nghe câu này, ta lập tức ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn lại bình thản nói tiếp:

 

"Vậy nên, ta không đi, ai cũng không thể đuổi được ta."

 

Ta sững sờ hồi lâu mới kịp phản ứng. Đây là Hoa Nhung Chu thật sao?

 

Chưa kịp lên tiếng trách mắng, hắn lại đổi sang vẻ mặt đáng thương:

 

"Tiểu thư từng nói sẽ mang ta theo, ta đã đồng ý. Giờ tiểu thư làm sao có thể nuốt lời?"

 

Ta trấn tĩnh lại, nghiêm mặt:

 

"Giờ không còn như trước, ta đã…"

 

"Nếu tiểu thư chê trách ta g.i.ế.c người, từ nay không có lệnh của tiểu thư, ta tuyệt đối không động thủ." Hắn cắt lời, giọng nói đầy kiên quyết.

 

Ta lần đầu tiên cảm thấy hắn thật sự quá khó đối phó. Vừa định nghiêm mặt đuổi đi, lại thấy hắn khẽ xoay cổ tay, tay trái cầm kiếm, mở miệng nói:

 

“Nếu tiểu thư không tin, ta lập tức phế đi tay phải của mình, để từ nay không còn khả năng làm hại ai.”

 

Ta vội vàng giữ tay hắn lại, nhìn vết cắt nông trên cổ tay hắn mà cả người run lên.

 

Ta biết hắn tính cách tuy mềm mỏng nhưng lại cố chấp, không ngờ đến mức này. Ý định dùng lý do không chấp nhận việc hắn g.i.ế.c người để đuổi hắn rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

 

Nắm chặt lấy tay hắn, nhìn người thanh niên đã cao hơn ta một cái đầu, ánh mắt đầy sự quyết liệt: "Nếu tiểu thư không giữ ta lại, ta sẽ tự phế võ công." Đối mặt với người khác, ta có ngàn phương vạn kế, nhưng trước hắn, ta hoàn toàn bó tay.

 

“Thôi được, không đuổi ngươi nữa, mau cất kiếm đi.” Ta buông tay hắn ra, giọng pha chút bực bội.

 

Ánh mắt Hoa Nhung Chu lập tức sáng rực, nụ cười rạng rỡ khiến ta chỉ có thể thở dài nhịn lại cơn giận trong lòng.

 

Thôi vậy, sau này lại nghĩ cách khác.

Loading...