Tẩy Phấn Son - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:40:01
Lượt xem: 435
Trên đường về quán trọ, hắn thấy một quầy hàng bên đường bán hạt dẻ rang. Nhớ lại ngày đó Hoa Thiển hỏi hắn có muốn ăn hay không, hắn không kìm được mà bước tới:
“Cho ta một cân.”
Người bán hạt dẻ vừa nhanh nhẹn cân đong, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn hắn. Người này sao trông lạ quá, mà lại đẹp như vậy.
Nhận ra ánh mắt không kiêng nể của người bán hàng, Hoa Nhung Chu cau mày, trong mắt thoáng hiện sát khí. Từ nhỏ, vì dung mạo của mình, hắn đã chịu biết bao ánh nhìn không thiện chí, nên hắn nhạy cảm nhất với những ánh mắt như vậy, thậm chí rất ghét người khác nhìn chằm chằm vào mình. Ngoại trừ Hoa Thiển, ai nhìn hắn nhiều hơn một lần, hắn đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Người bán hàng sợ hãi, tay run lên, vội vàng đưa túi hạt dẻ đã cân xong.
Hoa Nhung Chu vứt lại một miếng bạc rồi rời đi. Không thể ra tay, nàng luôn không thích những người gây chuyện vô cớ.
Về đến quán trọ, khi chuẩn bị bước lên lầu, hắn nghe thấy tiếng trò chuyện trong đại sảnh. Một cái tên khiến hắn không thể không dừng bước.
“Ca ca, nghe gì chưa? Chuyện của Hoa tể tướng ở kinh thành ấy.” Một nhóm người có vẻ là thư sinh ngồi quanh bàn, nói chuyện rôm rả.
Một thư sinh mặt dài tiếp lời ngay:
“Sao lại chưa nghe? Một phủ tể tướng tốt đẹp như vậy, nói sụp là sụp ngay.”
“Nghe nói Hoa tể tướng là bị nữ nhi của mình lật tẩy. Theo ta, vị tiểu thư Hoa gia kia đúng là nhẫn tâm. Dẫu gì cũng là phụ thân của mình, sao lại không để lại chút tình cảm?” Người mở lời đầu tiên thở dài.
“Ngươi thì biết gì. Tiểu thư Hoa gia làm vậy là thấu tình đạt lý, đại nghĩa diệt thân. Đổi lại là nữ tử bình thường, ai dám làm như thế? Ta còn nghe nói nàng ấy cầu chỉ thay cha chịu tội…” Một thư sinh khác chen ngang.
“Thật sao? Nếu vậy thì Hoa tiểu thư quả thật khiến chúng ta hổ thẹn mà ngưỡng mộ…”
….
Tiếng bàn luận của các thư sinh vẫn chưa dứt, hoàn toàn không để ý rằng trên cầu thang có một thiếu niên tuấn mỹ đang đứng lặng.
Túi giấy trong tay hắn bị bóp vỡ, những hạt dẻ rơi ra, lăn xuống cầu thang, rải đầy đất.
Hóa ra Hoa Thiển đã lừa hắn. Hắn vẫn ngây ngốc tin là thật, lòng đầy vui mừng đi khắp nơi tìm nhà.
Hoa Nhung Chu cuối cùng bước nhanh lên cầu thang, vào phòng thu dọn hành lý, rồi lập tức lên đường.
Nơi này cách kinh thành quá xa, tin tức từ kinh thành truyền đến đây luôn chậm trễ khoảng mười ngày. Hắn không biết bây giờ nàng thế nào. Hắn không ở bên cạnh, nàng hẳn là cô lập không ai giúp đỡ.
Vừa mở cửa, ngoài cửa đã có một người đứng chờ. Dáng hình này không quá xa lạ, hai người từng giao đấu.
Vũ Sóc Mạc từ từ ngẩng đầu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy:
“Xin lỗi, có người ủy thác ta, bây giờ không thể để ngươi rời đi.”
Ngoài ngự thư phòng, một tiểu thái giám chạy vội tới, vì quá gấp mà vấp ngã.
Cao Dư nhăn mặt, đỡ hắn dậy rồi quở trách:
“Tiểu tử thối, ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện phải cẩn trọng.”
Tiểu thái giám này tên là Tống An, đệ tử mới thu nhận của Cao Dư. Cao công công thấy hắn thật thà, nhanh nhẹn, liền có lòng bồi dưỡng, giữ bên cạnh. Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, chưa từng thấy qua việc đời. Lần trước đã từng ngã nhào trước mặt hoàng thượng, giờ lại té ngay trước cửa.
Tống An lắp bắp:
“Sư… Sư phụ… hoàng… hoàng thượng…”
Cao Dư liền gõ đầu hắn một cái:
“Có nói được đàng hoàng không hả?”
“Hoàng thượng ở trong kia sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tay-phan-son/chuong-86.html.]
Tống An cuối cùng cũng nói lưu loát được một câu.
Cao Dư liếc nhìn hắn rồi đáp:
“Hoàng thượng tối qua uống rượu, vừa hạ triều đã kêu nhức đầu, giờ còn đang nghỉ ngơi. Có việc gì thì đợi người tỉnh rồi hẵng nói.”
Tống An không còn lắp bắp nữa:
“Nhưng sư phụ, con vừa thấy Thái hậu nương nương đi về phía… nơi đó.”
Sắc mặt Cao Dư lập tức tái xanh, quay người chạy ngay vào phòng. Vì quá hoảng hốt, chính hắn cũng trượt chân, may mà Tống An đỡ lấy, mới không ngã xuống.
Lúc nãy còn nói ta không vững vàng cơ mà.
Tống An thầm nghĩ, nhưng ngay sau đó, hắn thấy một bóng dáng sắc vàng tươi lướt qua mặt.
Chưa kịp hành lễ, bóng người đã biến mất, chỉ còn thấy sư phụ hắn ôm đôi giày, lảo đảo chạy theo.
Góc tây nam hoàng cung bốc cháy, lửa lớn cháy rực cả một góc trời.
Khi Trọng Khê Ngọ đến nơi, chỉ còn lại những bức tường đổ nát trong ánh lửa bập bùng. Lửa cháy đỏ cả đôi mắt hắn.
Hắn như không nhận ra, bước chân tiếp tục đi vào trong. Cao Dư theo sát phía sau, vội chạy lên kéo góc áo hắn, quỳ xuống cầu xin:
“Hoàng thượng, lửa lớn như vậy, không thể vào được!”
Trọng Khê Ngọ dường như không nghe thấy, Cao Dư chỉ có thể nắm chặt lấy góc áo của hắn, mới ngăn được bước chân của hắn. Trọng Khê Ngọ quay lại, tung một cước, đá trúng vai Cao Dư, đau đến mức hắn nghiến răng, nhưng vẫn không dám buông tay.
Lâm Giang từ trong bóng tối bước ra, chắn trước mặt Trọng Khê Ngọ, quỳ xuống:
“Hoàng thượng, hạ thần vừa dò xét qua, bên trong… không còn người sống.”
Xung quanh im lặng đến mức chỉ còn tiếng gỗ cháy "tách tách". Trọng Khê Ngọ đứng sững trước cửa, không tiến lên nữa. Nhưng dải băng quấn trên tay hắn, từng chút một, bị m.á.u thấm đỏ.
Rất lâu sau, giọng nói nặng nề đến khó thở của hắn mới vang lên:
“Trần Nguyên đâu? Phó sứ của ngươi ở đâu?”
Hồng Trần Vô Định
Lâm Giang cúi đầu sát đất, trả lời không trực tiếp:
“Thái hậu vừa rời đi.”
Thái hậu muốn điều động ai, quả thật dễ như trở bàn tay. Dù sao Trọng Khê Ngọ cũng chưa bao giờ phòng bị bà. Hắn nghĩ rằng Thái hậu giống hắn, cũng yêu quý Hoa Thiển, nên sẽ không ra tay với nàng. Nhưng hắn đã sai. Hóa ra trong hậu cung này, chỉ có một mình hắn muốn bảo vệ Hoa Thiển.
Thấy Trọng Khê Ngọ không nhúc nhích, Cao Dư mới cẩn thận buông tay, giúp hắn xỏ giày. Sau đó nhìn thấy hắn xoay người rời đi.
Trong cung của Thái hậu, cung nữ, thái giám quỳ đầy mặt đất.
“Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Sao có thể để Hoàng thượng áo quần xộc xệch chạy ra ngoài? Nếu còn lười biếng, ai gia sẽ lấy mạng các ngươi.” Thái hậu đập mạnh bàn, giọng nói đầy giận dữ, uy nghi lẫm liệt.
Tiếng cầu xin tha mạng vang lên khắp nơi, nhưng không lấn át được giọng nói lạnh lẽo của Trọng Khê Ngọ:
“Mẫu hậu, vì sao người lại làm vậy?”
Thái hậu mặt không đổi sắc:
“Nô tài phục vụ không chu toàn, ai gia không thể trách phạt sao?”
Đôi mắt đỏ hoe của Trọng Khê Ngọ vẫn chưa tan đi:
“Mẫu hậu rõ ràng biết ta không nói về chuyện này.”