Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Mẹ Kế Nuôi Hai Con Nhỏ - Chương 139-140
Cập nhật lúc: 2025-02-25 14:39:26
Lượt xem: 244
Buổi sáng lúc Giai Tuệ giặt quần áo mới nhớ ra chuyện này, băng vệ sinh ở thời đại bày hơi khó nói, Giai Tuệ không phải dạng ngủ ngoan, mà thỉnh thoảng sẽ làm bẩn ga giường, thành ra mỗi tháng đổi ga giường một lần, ga giường tháng này còn chưa giặt, cô mới thấy sai sai.
"Chị dâu? Chị sao thế?"
Mỹ Hương đi từ giếng tới thấy chị dâu đang ngắn người thì cúi xuống vẫy vẫy tay trước mặt Giai Tuệ.
"Ờm, không sao, chị đang nghĩ chút chuyện."
Đầu óc Giai Tuệ hơi rối rắm, kỳ kinh của cô đến rất đều, chậm một tuần thì chắc chắn là có rồi, cái thai này tốt nhất đừng ảnh hưởng tới kỳ thi đại học năm tới.
Cô âm thầm tính toán trong lòng, tháng 9 có bầu, dự kiến đẻ phải tầm tháng 5 năm sau, cô nhớ kỳ thi đại học diễn ra vào mùa đông, tới lúc đó chắc chắn đã ở cữ xong, con cũng được sáu tháng rồi, hoàn toàn có thể tham gia thi đại học, chỉ có điều tư tưởng của người nhà là công việc không quan trọng bằng con cái.
Giai Tuệ thở dài, hấp tấp cũng chẳng tác dụng gì, bây giờ không giống như những năm sau 90, tới nhà thuốc là có thể mua được que thử thai, vừa mang bầu cũng thử được, phụ nữ nông thôn mang thai hay không đều dựa vào kinh nghiệm mà biết, thầy lang trong thôn sẽ kê đơn bắt mạch, y thuật không phải nói là cao, mang thai thì vẫn có thể bắt được ra, nhưng thời gian vẫn sớm, ít nhất phải đợi một tháng mới được, muốn có kết quả ngay thì phải tới bệnh viện xét nghiệm nước tiểu, Giai Tuệ quyết định đợi, hoặc hy vọng của cô không phải mang thai, mà là bị chậm lại.
Giai Tuệ không nói chuyện này với ai, cứ thế nửa tháng trôi qua, buổi trưa, Giai Tuệ từ kho về, con cá trên bàn ăn làm cô đột nhiên buồn nôn, cố gắng nhịn cảm giác muốn nôn xuống, cầm bát cơm lên, miễn cưỡng ăn vài miếng cơm.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người."
Cơm nước mới ăn được một nửa, Trịnh Nguyệt Phân đã buông bát đũa xuống rồi mở miệng, mọi người đều lần lượt nhìn sang bằng ánh mắt nghi ngờ, thật hiếm khi thấy cô ta nghiêm túc nói gì đó.
"Chuyện gì vậy?"
Trong lòng Trương Xảo Nhi lờ mờ nghĩ ra điều gì, mang máng nhớ lại một ngày mấy năm trước, con dâu thứ cũng nói như thế, cũng có biểu cảm này.
Trịnh Nguyệt Phân như cây trinh nữ vậy, cúi đầu cười nói: "Mẹ, con lại mang thai rồi, vốn còn chưa chắc chắn, hôm qua vào thôn tìm Ngô đại phu, ông ấy nói có rồi, được hơn hai tháng."
Trịnh Nguyệt Phân quá vui sướng, từ khi sinh Thạch Đầu ba năm trước, bụng cô ta vẫn mãi chẳng có động tĩnh gì, nhìn con dâu nhà người ta cứ đẻ sòn sòn, cô ta vô cùng ngưỡng mộ.
Đẻ con tốt biết bao, không những có thể củng cố địa vị của cô ta ở nhà chồng, từ khi mang thai tới lúc ở cữ còn hưởng được rất nhiều đặc quyền, ít nhiều gì mỗi ngày có thể ăn trứng gà, thỉnh thoảng còn được ăn ngon, đến giờ cô ta vẫn nhớ lần trước ở cữ mẹ chồng hầm canh gà cho cô ta ăn, tối ngủ mơ thấy vẫn còn chảy nước miếng.
Cô ta đã mong mỏi bao lâu nay cũng thất vọng bấy lâu, vẫn tưởng rằng sinh Thạch Đầu xong có bệnh gì, cộng thêm việc năm ngoái chiến tranh lạnh với Đông Hà, lâu lắm rồi không sinh hoạt vợ chồng, năm nay cô ta kiềm chế tính khí, ai ngờ lại dính bầu nhanh như thế cơ chứ, đứa bé này đến thật đúng lúc.
Tin tức này như một viên đá khiến cuộc sống vốn bình lặng như nước của nhà họ Triệu trở nên gợn sóng, Triệu Mãn Trụ, Trương Xảo Nhi vui mừng khôn xiết, Triệu Đông Hà thì đã biết trước rồi, không bất ngờ gì lắm, nhưng không lâu trước đó bản thân anh ta cũng muốn đẻ thêm con, anh ta vẫn rất vui vẻ. Chỉ còn Mỹ Hương, tuy đã làm cô ba lần, hai lần làm dì, nhưng một sinh linh mới sắp ra đời là chuyện khiến người khác hạnh phúc, dù quan hệ giữa cô ấy và chị dâu không phải hòa thuận cho lắm, nhưng tiếp thu tư tưởng nhiều con là nhiều phúc của thôn làng từ nhỏ, cô ấy cũng thấy đây là một chuyện tốt.
Trong nhà chỉ có hai người có tư tưởng khác mọi người đó là Đổng Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm. Đổng Giai Tuệ nghĩ sẽ không trùng hợp đến vậy chứ, mình còn chưa xác định được là có chửa hay không, Trịnh Nguyệt Phân đã báo tin có bầu, đến mang thai cũng cùng lúc, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mà Triệu Đông Lâm khi nghe thấy tin em dâu có thai, phản ứng đầu tiên là nhìn bụng vợ mình, hơn một năm nay, anh như một con trâu chăm chỉ siêng năng cày cấy, lúc mới lấy nhau, tuy đã bàn bạc với vợ chưa cần có con, nhưng sau đó hoàn toàn chẳng phòng ngừa gì cả, thật ra lòng anh hy vọng vợ mình sẽ sớm mang thai, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ cô ở cạnh Anh Bảo và Hắc Đản, tin chắc rằng cô sẽ là một người mẹ dịu dàng hiền hòa.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!"
Trương Xảo Nhi mặt mày tươi cười, ông trời phù hộ, bà ấy mong ngày mong đêm, mong sao trong nhà thêm con trai càng nhiều phúc, tuy không phải luôn trông chờ con dâu cả, nhưng con dâu thứ mang thai cũng tốt, bây giờ con dâu thứ mới chỉ có Thạch Đầu, đứa thứ hai này, dù là nam hay nữ đều tốt cả.
Chương 140:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-lam-me-ke-nuoi-hai-con-nho/chuong-139-140.html.]
"Nếu đã có rồi thì bản thân càng phải chú ý hơn, không cần mó tay vào việc nặng trong nhà, để mẹ đi nói với trên đội. Con sinh Thạch Đầu rồi nên tự có kinh nghiệm, mẹ không nói nhiều nữa, nhưng nếu con muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ."
Lòng Giai Tuệ nhịn không được mà trợn mắt, mẹ bảo cô ta không phải động vào việc gì cả, quan trọng là ngoài giặt quần áo của ba người nhà mình ra thì cô ta cũng đâu làm cái gì khác, cô ta không nấu cơm, chăn gà chăn lợn cũng không, càng đừng nói đến việc chẻ củi làm cỏ, phải nói là sống rất thoải mái.
Những gì Trương Xảo Nhi nói chỉ là lời sáo rỗng, vui vẻ nên động viên, người bình thường nghe đều hiểu, ai ngờ Trương Xảo Nhi vừa nói xong Trịnh Nguyệt Phân đã yêu cầu.
"Dạo này chẳng hiểu làm sao lại muốn ăn canh sủi cảo chua, còn cả canh cá chua mà chị dâu làm nữa, thèm đến mức nửa đêm đi ngủ cũng chảy nước miếng, con cũng không muốn thế nhưng trong bụng có bé con, thật sự nhịn không nổi."
Đổng Giai Tuệ vẫn không dám tin, nào ngờ trong đó còn có chuyện liên quan đến mình, ý của người phụ nữ này là muốn mình nấu cơm cho cô ta? Chưa tính đến chuyện 80% mình mang thai, dù không có bầu cũng không thể nấu cơm cho cô ta được, cô ta được nuông chiều thành quen, chỉ là mang thai mà thôi, muốn lên trời thật đấy à!
Trương Xảo Nhi cũng nghẹn lời luôn, bà ấy vừa dứt lời, con dâu thứ đã ra yêu cầu, bà ấy thở dài vì sự nhỏ nhen của con dâu thứ, nhưng để bà ấy mở miệng bảo con dâu cả nấu cơm cho cô ta thì bà ấy không làm được.
Nghĩ vậy, Trương Xảo Nhi liếc nhìn Giai Tuệ, xem con dâu cả ra sao.
"Em dâu, em mang thai, là chị dâu chị rất mừng cho em, ngon miệng là tốt, nhiều người vừa có chửa là mất khẩu vị luôn nhưng những thứ em muốn ăn kia không phải thứ muốn là ăn được ngay, như dưa muối, phải muối mất 10 ngày nửa tháng, nếu em muốn ăn chua chua thì chi bằng uống ít giấm cho đỡ thèm."
Lời của Giai Tuệ đã xem như không khách khí gì rồi, Trương Xảo Nhi không ngờ con dâu cả ngày thường tính tình dễ chịu lại có thể từ chối thẳng thừng như thế, thấy con dâu thứ tức đến đỏ hết mang tai, Trương Xảo Nhi nhịn không được xoa thái dương.
Thật tình, lúc này xử lý kiểu gì đây, ngày trước còn nói dâu thứ được vài câu, giờ nó thành bà bầu rồi mắng chẳng được nói cũng không xong, dâu cả cũng chẳng phải quả hồng mềm*, về sau phải làm sao mới ổn đây chứ.
*người dễ bị bắt nạt
Trịnh Nguyệt Phân đâu có ngốc, sao không nghe ra được Giai Tuệ tỏ ý không muốn nấu cơm chứ, cô ta nhếch miệng định cãi, Triệu Đông Lâm liếc mắt, Triệu Đông Hà giơ tay kéo góc áo cô ta ở dưới gầm bàn, ý bảo cô ta bình tĩnh lại, chỉ là một miếng ăn thôi mà, đâu nhất thiết phải do chị dâu làm, anh cả cực kỳ yêu thương chị dâu, vợ mình quá đáng với chị dâu khác nào đánh vào mặt anh cả.
Đàn ông nông thôn làm việc nặng nhọc, coi nhẹ những việc tỉ mỉ, theo quan niệm của họ, mấy thứ này đều là chuyện của đàn bà phụ nữ, đàn ông mà làm thì sẽ mất hết mặt mũi, nhưng anh cả không quan tâm, chị dâu giặt chăn màn, anh cả giúp vắt nước, chị dâu ủ bột, anh cả nhào bột cho, bản thân Triệu Đông Hà cũng là đàn ông, biết một người đàn ông thật sự đặt người phụ nữ trong lòng thì mới làm vậy.
Anh ta tôn trọng anh cả, tất nhiên cũng phải tôn trọng chị dâu, nếu chị dâu không vui thì sẽ khiến anh cả khó chịu, vậy thì còn rách việc hơn nữa.
Triệu Đông Hà nghĩ vậy, nhưng vợ anh ta rõ ràng không giống anh ta.
"Anh kéo em làm cái gì, em có thai, muốn ăn có chút đồ chẳng lẽ quá đáng lắm sao, mẹ đã nói em muốn ăn gì thì cứ bảo, em mà tự làm được thì đã làm rồi, đâu cần nhờ người khác."
Cô ta hiểu ý chồng, bảo mình đừng gây sự với Đổng Giai Tuệ, nói dẫu sao cô cũng là chị dâu, nể mặt anh cả cũng đừng bất hòa với chị dâu, nếu là trước kia, cô ta nói không muốn thì sẽ phải im miệng, nhưng bây giờ bụng mình đã có con, lẽ nào Đổng Giai Tuệ còn có thể quý giá hơn mình ư?
Triệu Đông Hà tức đến trợn mắt, cô vợ này đúng thật là nhỏ mọn.
Mỹ Hương thấy chị dâu thứ cáu kỉnh, biết hôm nay không thể hòa hợp được, cô ấy biết chị dâu, tính tình có vẻ tốt, hiểu chuyện lại dịu dàng lương thiện, thật ra là một người ăn mềm không ăn cứng, nếu bạn đối xử với chị ấy tốt thì chị ấy sẽ báo đáp bạn gấp mười, còn nếu đối địch với chị ấy, chị ấy cũng không cam chịu.
Nghĩ đến đây, Mỹ Hương vẫn quyết định đứng ra giảng hòa, mở miệng nói: "Chị dâu thứ, hai món chị nói quả thật không làm được, nếu chị thèm chua vậy thì tối em nấu mì riêu cho chị nhé, em tự cán bột, mùi vị cũng rất ngon đó."
Mỳ riêu là Giai Tuệ dạy Mỹ Hương, ngày trước mọi người trong nhà đã ăn hai lần, chua chua, thêm ít tương ớt vào vừa cay vừa chua, Trịnh Nguyệt Phân nghe thấy đã không nhịn được chảy nước miếng.