Thính Ngân - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:49:45
Lượt xem: 230
Ngay lúc này—Ta nhẹ nhàng lên tiếng:
"Ta không muốn."
Cả đám người khựng lại.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía ta.
Nữ nhân đối diện sửng sốt: "Ngươi nói gì?"
Ta bình tĩnh, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Dù làm chính thất… ta cũng không muốn."
Khoảnh khắc lời ta vừa thốt ra, cả không gian thoáng chốc im bặt.
Sau đó—Ta siết chặt roi dài, giật mạnh một cái.
"Bịch!"
Nàng ta loạng choạng ngã nhào về phía trước.
Đúng lúc đó, dây trói trên tay ta đứt toạc.
Ta lập tức xoay người, gọn gàng kề d.a.o vào cổ nàng ta.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Ta dùng nàng làm con tin, áp sát từng bước ra ngoài, mới nhận ra nơi này chính là bên trong phủ Thành chủ.
Ta dùng một tay giữ chặt cổ áo nàng ta, tay còn lại nhẹ nhàng ấn lưỡi d.a.o sắc bén xuống.
Lưỡi d.a.o hạ xuống, m.á.u lập tức trào ra.
Đại tiểu thư gào lên kinh hoàng, sắc mặt tái mét, co rúm lại.
Ta nâng mắt, dịu dàng mỉm cười với đám người trước mặt:
"Nghe lời đi. Nếu không, nàng ta sẽ c.h.ế.t rất khó coi."
23
Ta trước nay vẫn luôn giữ cảnh giác, ngay khi mấy tên nam nhân trong đám đông dần áp sát, ta đã nhận ra điều bất thường.
Bọn chúng hành sự quá lỗ mãng, làm chuyện xấu mà vẫn mặc y phục của phủ thành chủ, chỉ cần liếc mắt cũng đoán được bọn chúng từ đâu đến.
Trong khoảnh khắc, ta lập tức điều chỉnh kế hoạch, cố ý để chúng bắt đi, mạo hiểm một phen, xem có thể giành được cơ hội tốt hơn hay không.
Đến khi phát hiện kẻ chủ mưu đứng sau sai người bắt cóc ta chính là thiên kim tiểu thư được cưng chiều hết mực của thành chủ Lâm Thành, ta cười.
Ta đã cược đúng.
Bị bắt đến đây, trong chớp mắt ta đã quyết định—lật ngược thế cờ, bắt cóc nàng ta.
Trên người ta lúc nào cũng mang theo không ít vũ khí, trong tay áo có đoản nhận(lưỡi d.a.o ngắn), khi bọn chúng trói tay ta, ta đã âm thầm cắt dây thừng dưới lớp vải che.
Ta cố ý để nàng ta quất một roi, chẳng qua chỉ để nàng tự rời xa đám gia nhân, đến gần ta hơn, đồng thời làm bọn chúng mất cảnh giác, tiện thể dò xét xem nàng có bao nhiêu bản lĩnh.
Ta đối với chính mình có thể tàn nhẫn, nhưng không bao giờ chịu tổn thương vô nghĩa.
Cho nên…
Ta sẽ không để nàng ta có cơ hội vung roi lần thứ hai.
Hồng Trần Vô Định
Lợi dụng lúc đám người chưa kịp phản ứng, ta dứt khoát bắt giữ vị đại tiểu thư chỉ có cái danh hão này, ra điều kiện với thành chủ—chuẩn bị cho ta một con ngựa, một túi bạc lớn, mở cổng thành để ta rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-20.html.]
“Chờ ta ra khỏi thành, ta sẽ thả nàng ta.”
Chỉ có một mình, lại chỉ là đơn thương độc mã, không khiến thành chủ Lâm Thành sinh lòng đề phòng.
Bọn họ đều tưởng rằng ta chỉ vì tiền, vì đã đắc tội với bảo bối của thành chủ, không thể tiếp tục ở lại Lâm Thành nên mới bắt người làm con tin, muốn đòi chút bạc rồi bỏ trốn.
Chỉ là một con ngựa, một túi bạc, thành chủ rất sảng khoái đáp ứng, vừa giận dữ vừa lo lắng cảnh cáo ta không được làm hại nữ nhi của hắn, đồng thời lén lút liếc mắt nhìn người nhà họ Thẩm, có lẽ đang tìm cách tính sổ với bọn họ sau này.
Thẩm Niệm Chương từ đầu đến cuối chỉ há hốc miệng, ngây người nhìn ta.
Ta áp giải con tin lên ngựa, mỗi bước đi, sau lưng lại có một đám người bám theo. Đến cổng thành, ta ghì cương ngựa, quay đầu nhìn lại—sau lưng đã chen chúc một đoàn quan binh, còn có không ít người dân hiếu kỳ đứng xem.
Trung Nguyên Tiết đã đến, khắp thành rực rỡ đèn hoa đăng đủ màu sắc.
Mặt trời chính ngọ chói chang rạng rỡ, rọi sáng nhân gian, hắt lên vạn vật.
Ánh mắt ta xuyên qua dòng người, dừng lại trên người Thẩm Niệm Chương đang đuổi theo, giọng xa xăm:
“Xin lỗi… ta không muốn làm thiếp, cũng không muốn làm thê.”
Những ngày qua, nghe người trong phủ họ Thẩm xì xào bàn tán, như thể việc ta từ chối lời đề nghị nạp thiếp của phu nhân là chuyện động trời.
Nhưng ta chẳng hề để tâm.
Những gì ta suy nghĩ, ta mong cầu, ta toan tính, ta chứng kiến, ta theo đuổi…
Chưa bao giờ cần phải giải thích với những kẻ không cùng chí hướng, càng không cần có được sự công nhận của đám ô hợp kia.
Ta chỉ việc suy nghĩ, mong cầu, toan tính, chứng kiến, theo đuổi…
Dẫu bị thế gian chối bỏ, dẫu phải độc hành đơn độc.
Những kẻ trong phủ ấy, nửa đời trước và cả nửa đời sau, đều bị giam trong nội viện chật hẹp.
Hoặc là tranh đoạt đấu đá, hoặc là mơ tưởng trèo lên kiệu hoa của thiếu gia nào đó để hưởng phúc, hoặc là lo lắng móng tay mới nhuộm chưa đẹp, hoặc là rảnh rỗi bàn luận về loại phấn son nào mới ra.
Họ không bao giờ biết được—
Mùa hạ lũ lụt tràn về, nước lớn lại nhấn chìm bao ruộng đồng, dân đói đầy đường, người người lầm than.
Không bao giờ biết—
Quan quân từ Vệ Thành từng đợt kéo đến, quân phản loạn ngày càng khó khống chế, một cơn bạo động khổng lồ đang dần thành hình.
Không bao giờ biết—
Ở tận phương Đông xa xôi, Triệu Thành – danh tướng nước Triệu – một lần nữa rục rịch viễn chinh, mưu đồ phục hưng vương triều cũ, thế cân bằng mong manh giữa chư hầu sắp bị phá vỡ, chiến hỏa sắp sửa bùng lên.
Nửa đời trước của họ, và cả nửa đời sau, đều bị trói buộc trong một tòa đại viện nhỏ bé.
Cả đời ngẩng đầu, tầm mắt chỉ thu trọn bầu trời trắng mịt mờ và bốn góc mái hiên đơn điệu.
Một cái giếng được chạm trổ hoa lệ.
Ta không muốn trở thành loại người như vậy.
Dù là thê hay thiếp, cũng chỉ là phụ thuộc vào kẻ khác. Như mẫu thân ta năm đó, bị phụ thân tùy ý mua bán, chẳng thể quyết định đi hay ở, mất hết tự do. Nếu một ngày nào đó lưu danh sử sách, cũng chỉ là một cái tên mờ nhạt nào đó đứng sau họ của nam nhân.
Ta không làm thiếp của ai, cũng không làm thê của ai.
Ta chỉ làm chính ta.
Ta muốn lịch sử khắc ghi tên thật của ta—Sở Thính Ngân.
“*Nhàn thính toái ngân kỷ lưỡng đương lãng hưởng, đạm khán kim ngọc mãn đường chiếu diệp quang.”—Một chữ Thính, một chữ Ngân.
(*”Nhàn nghe vụn bạc ngân vang trong gió, lạnh lùng nhìn vàng ngọc rực rỡ chói lòa.”)