Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:51:43
Lượt xem: 242

26

 

Khi ta đặt chân vào Vệ Thành, phố xá đã được dọn dẹp sạch sẽ.

 

Không còn thấy quá nhiều thi thể, m.á.u tươi hay khói lửa, chỉ có những bức tường đổ nát đang được sửa chữa, như tàn dư còn sót lại của trận chiến vừa qua.

 

Lý Nhị Ngưu dẫn người ra cổng thành nghênh đón ta.

 

Vừa nhìn thấy ta, hắn đã lệ rơi đầy mặt, như thể cuối cùng cũng tìm lại được chỗ dựa vững chắc.

 

Nam nhân cao tám thước kéo ta sang trái nhìn, rồi lại kéo sang phải nhìn, xác nhận ta không bị đứt tay gãy chân, lúc này mới thở phào, lòng vẫn còn sợ hãi:

 

[“Lúc ngươi mất liên lạc, ta ăn không ngon, ngủ không yên.”

 

“Nói xem, ngươi sao lại to gan lớn mật như thế chứ?”

 

Hồng Trần Vô Định

“… Hồi nhỏ còn là một tiểu nha đầu co ro bên ngoài cửa, ai mà ngờ được, bây giờ lại dẫn theo một đám người, đánh thành đoạt đất.”

 

“Cũng may còn toàn vẹn trở về. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta c.h.ế.t rồi cũng không dám đi gặp mẫu thân ngươi.”

 

“Hài tử lớn nhanh thật, mới chớp mắt đã cao hơn, mảnh mai hơn, biến thành một đại cô nương rồi…”]

 

Hắn nhìn ta, trong mắt đầy vẻ cảm khái vui mừng.

 

Ta vẫn nhớ lần đầu gặp Lý Nhị Ngưu, hắn từng là một kẻ bại hoại lôi thôi, cô độc, lạnh lùng, cả người đều tràn đầy thù địch, bị dân làng khinh rẻ gọi là “kẻ què quái dị”.

 

Nhưng nay—Hắn tóc tai gọn gàng, quần áo ngay ngắn, có thể cùng đám hảo hán uống rượu cười nói, càng lúc càng giống hình ảnh mà mẫu thân từng miêu tả về hắn khi còn trẻ.

 

Dĩ nhiên, hắn cũng càng lúc càng lắm lời, chẳng khác gì một lão cha già độc thân lo lắng đủ chuyện vì nữ nhi của mình.

 

Ta nhấc lên bình rượu hạnh từ Lâm Thành, đưa cho hắn:

 

“Nhị Ngưu thúc, uống hết hũ này, chúng ta phải bắt đầu bận rộn rồi.”

 

Xây lại tường thành. An ủi thương binh. Bổ sung nhân lực. Tiếp nhận quan phủ. Kiểm soát đất đai. Thiết lập quan chế, địa chế…

 

Từ nay, vùng hạ lưu Kỳ Thủy, những mảnh đất tàn lụi rời rạc này, sẽ có một danh xưng thống nhất: Ung Quốc.

 

Ta không tự xưng vương.

 

Mà trước hết để Lý Nhị Ngưu nhận lấy danh phận này—hắn là Ung Vương, còn ta—Là công chúa giám quốc.

 

Trên danh nghĩa, ta là nghĩa nữ của hắn, nhưng thực tế, ta mới là người nắm giữ quyền lực thực sự.

 

Một nữ nhân xưng vương lập quốc, tất nhiên sẽ bị nhiều kẻ phản đối, chưa biết chừng còn trở thành cái cớ để các quốc gia xung quanh đàn áp Ung Quốc.

 

Nội chính chưa ổn định. Ngoại giao còn yếu kém.

 

Ta không thể hấp tấp. Ta cần thời gian.

 

Dùng thời gian để giáo hóa dân chúng, củng cố quyền lực—đến khi đủ thực lực, ta sẽ đội lên chiếc vương miện thuộc về mình.

 

Dĩ nhiên, đây cũng là một canh bạc khác.

 

Nếu một ngày nào đó, Lý Nhị Ngưu say mê quyền thế, không chịu thoái vị, hắn sẽ trở thành mối họa lớn nhất của ta.

 

Nhưng ta dám làm như vậy, dĩ nhiên cũng đã có cách ứng phó.

 

Huống hồ—Rất lâu về trước, khi ta còn yếu đuối, đơn độc, ta đã từng đưa cho Lý Nhị Ngưu một thỏi vàng lớn.

 

Khi ấy hắn nghèo rớt mồng tơi, nhưng đối mặt với tài phú kếch xù, đối mặt với một tiểu cô nương không chút sức phản kháng, hắn không hề tham lam, không cướp đoạt, không chiếm đoạt làm của riêng.

 

Đó là một thử thách. Là một kiểm nghiệm.

 

Nếu khi ấy hắn động lòng tham, ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm phơi bày tài phú trước mặt hắn.

 

Chính vào khoảnh khắc ấy, ta đã xác nhận được rằng—Lý Nhị Ngưu, bản chất là một người trung hậu chính trực.

 

Hắn là người mà ta có thể tin tưởng.

 

Xây dựng chế độ, đang được gấp rút chuẩn bị.

 

Lãnh thổ mở rộng, nhân lực càng lúc càng thiếu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-23.html.]

Trên đường, ta đã thu nhận không ít người tài, trong đó, Chu Lăng quả nhiên thể hiện xuất sắc nhất.

 

Khi Lý Nhị Ngưu thiếu người, ta liền gọi hắn đến.

 

Chu Lăng trẻ tuổi, tuấn tú, võ nghệ cao cường, cần cù siêng năng, lại biết chữ.

 

Lý Nhị Ngưu vô cùng hài lòng, lập tức nhận làm đồ đệ.

 

Nhưng nhân lực vẫn không đủ, hắn buồn bực thở dài:

 

“Đánh Hà Thuận, tiểu tướng lĩnh bên ta gần như c.h.ế.t sạch rồi.”

 

Ta đáp:

 

“Vẫn còn một người, đang trên đường tới.”

 

Vài ngày sau.

 

Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa phủ thành chủ.

 

Bước xuống xe là một nữ tử đoan trang xinh đẹp.

 

Lý Nhị Ngưu kinh ngạc nhìn ta:

 

“Là nàng ta sao?”

 

Ta sững người:

 

“… Không phải.”

 

Người tới là Sương Vân. Là nha hoàn thân cận của Thẩm Niệm Chương.

 

Hóa ra, khi Thẩm Niệm Chương cưỡi ngựa đuổi theo ta trong mưa, hắn không dẫn theo một nữ tử yếu ớt.

 

Hắn để nàng ngồi xe ngựa đi sau, an toàn theo đến nơi.

 

Sương Vân là gia nô nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thiếu gia được sủng ái nhất, được huấn luyện tỉ mỉ, làm việc cẩn trọng chu đáo.

 

Thẩm Niệm Chương lúc nào cũng cảm thấy ta đáng thương, một ngày bận rộn, không lo ăn uống nghỉ ngơi, cần có người chăm sóc.

 

Ta hơi bất đắc dĩ, nhận lấy tờ khế ước nàng dâng lên.

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta thản nhiên xé nát, tùy tay ném đi.

 

Ta nhìn Sương Vân, bình tĩnh nói:

 

“Từ nay, ngươi có quyền lựa chọn.”

 

27

 

[“Ngươi có thể chọn quay về Lâm Thành, hoặc có thể rời đi, thiên hạ rộng lớn, ngươi muốn đi đâu cũng được.”

 

“Ta sẽ cho ngươi một khoản bạc phòng thân.”

 

“Nếu ngươi muốn, cũng có thể theo ta.”]

 

Sương Vân lặng im hồi lâu, sau đó cúi rạp người, cung kính đáp:

 

“Nô tì nguyện trung thành với cô nương.”

 

Nàng vẫn chọn con đường đã định sẵn từ trước.

 

Ta không ép buộc, chỉ bảo nàng tạm thời an cư tại phủ đệ.

 

Vài ngày sau. Một tiếng đại bàng hót vang trên bầu trời, ngay trước đại lễ phong vương của Ung Quốc, nhóm người ta phái đi Triệu Quốc cũng vừa kịp trở về.

 

Tất cả đều mang theo vết thương, nặng nhẹ không đều.

 

Nặng nhất chính là nữ tử muốn đi báo thù cho gia đình kia, lúc trở về gần như bị khiêng vào, nằm trên giường, hấp hối thoi thóp.

 

Nhưng nàng chưa chết. Vẫn còn tỉnh táo.

 

Ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi thẳng: “Thù đã báo xong chưa?”

 

Không ngoài dự đoán, thất bại rồi.

Loading...