Thính Ngân - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:38:24
Lượt xem: 121
Yên Quốc không thể công phá được Ung Quốc, liền đổi phương thức, đánh từ bên trong.
Mỹ nhân kế thất bại, chúng liền chuyển sang lợi ích dụ dỗ.
Chu Lăng không cưỡng lại nổi sự cám dỗ, phản bội ta theo Yên Quốc.
Chúng dùng kẻ giả mạo Lý Nhị Ngưu để trao cho Chu Lăng danh hiệu hoàng tử, lập hắn làm người kế vị.
Từ đó, hắn sẽ kiểm soát triều đình Ung Quốc, còn Yên Quốc thì giật dây hắn từ phía sau.
Ta bị bắt, áp giải đến kinh đô Yên Quốc.
Vừa vào hoàng thành, ta liền bị giải đến học cung, trở thành đối tượng bị chỉ trích giữa đại điện.
"Đây chính là nữ nhi nhiếp chính của Ung Quốc sao?"
"Gà mái gáy sáng, loạn cả tam cương ngũ thường!"
"Các vị đại nhân, chúng ta nên cùng nhau dâng sớ, xin bệ hạ ban c.h.ế.t cho ả!"
44
Ta bị xiềng xích trói chặt, đứng lẻ loi giữa đại điện, bao quanh là những nho sinh và bá quan văn võ từ khắp các nước.
Tiếng gào thét đòi xử tử ta vang lên dậy trời.
Trong đám người ấy, ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc – Thẩm Học Xương, đại ca của Thẩm Niệm Chương.
Lão vẫn mặc bộ trường bào xanh nhạt, tóc đã hoa râm, gương mặt nghiêm nghị không đổi.
Những năm qua, danh tiếng lão ngày càng lớn, trở thành một vị đại nho được liệt quốc kính trọng, chiếm vị trí cao nhất trong học cung của Yên Quốc.
Thẩm Học Xương vốn dĩ không thích ta.
Khi Thẩm phu nhân khen ta thông minh, lão chau mày:
Hồng Trần Vô Định
"Nực cười! Nữ tử mà cũng ham đọc sách sao?"
Khi Thẩm Niệm Chương nói muốn cưới ta làm chính thất, lão giận dữ:
"Hồ đồ!"
Khi ta bị vạch trần thân phận, lão chỉ phán một câu:
"Trò trẻ con mà thôi, nữ tử thì làm nên chuyện gì?"
Lúc này đây, ta là tù nhân, lão lại ngồi trên vị trí cao nhất, cuối cùng cũng có cơ hội thẳng tay phán xét ta.
Nhưng...
Lão vẫn im lặng.
Những tiếng gào thét chỉ trích xung quanh càng lúc càng chói tai, nước bọt gần như văng cả lên người ta.
Họ đổ tội cho ta như thể ta vừa tiêu diệt cả thiên hạ, nhưng thật ra ta cũng chỉ như bao kẻ anh hùng loạn thế khác, thống nhất thiên hạ mà thôi.
Cuối cùng, bọn họ quyết định nhờ đến tiếng nói của vị đại nho đức cao vọng trọng nhất ở đây.
Thẩm Học Xương đứng dậy.
Lão rút ra một thanh trọng kiếm.
Bước đến trước mặt ta.
Sau đó, lão quay người, đối mặt với toàn bộ bá quan văn võ, "RẦM" một tiếng, ném mạnh thanh kiếm xuống đất, lớn tiếng quát:
"Kẻ nào muốn g.i.ế.c nàng, trước tiên hãy g.i.ế.c ta! Bước qua xác ta rồi hãy nói!"
Cả đại điện chấn động.
Những tiếng hò hét g.i.ế.c ta bỗng chốc biến mất.
Thẩm Học Xương đảo mắt nhìn quanh, quát tiếp:
"Các người xem thường nàng vì nàng là nữ nhân. Vậy trong các người, có ai có thể đơn thương độc mã dựng nước, trị quốc không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-39.html.]
Không ai lên tiếng.
Sau một hồi im lặng, lão nói tiếp:
"Tội của nàng là do nàng là người Ung Quốc, mà đây là đất Yên Quốc. Hai nước không cùng đường, đó là chuyện chính trị. Nhưng nếu nói nàng có tội vì nàng là nữ nhân nắm quyền, vậy thì các người quá nực cười rồi!"
Lão hộ tống ta ra xe ngựa, trên đường đi, đột nhiên hỏi:
"Nếu ngươi đến thư viện học tập, tất cả mọi người xa lánh vì ngươi là nữ tử, ngươi chăm chỉ khổ luyện, viết ra những bài văn kinh thiên động địa, nhưng có kẻ vì ghen ghét mà vu cáo rằng ngươi đạo văn, mọi người đều tin hắn, đổ oan cho ngươi, vậy ngươi sẽ làm gì?"
Ta bình thản trả lời: "Giết sạch."
Lão hơi sững lại, rồi bỗng nhiên cười lớn:
"Hahaha! Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!"
Rồi lão kể cho ta nghe một câu chuyện.
"Ta từng có một người muội muội, cũng bị vu cáo như vậy. Nhưng nàng không có sự tàn nhẫn như ngươi, cuối cùng chọn cách treo cổ tự vẫn."
Sau khi nàng chết, kẻ hãm hại nàng hoảng sợ đến mức tự thú, nhưng đã quá muộn.
Đó là chuyện mà Thẩm Học Xương hối hận nhất trong đời.
Muội muội lão từ nhỏ đã hiếu thắng, thấy đám trẻ con đồng lứa được đi học, nàng cũng muốn đi.
Dù cha mẹ phản đối, nhưng lão vẫn bất chấp đưa nàng vào thư viện.
Rốt cuộc, suốt đời lão sống trong ân hận.
Từ đó về sau, bất cứ khi nào thấy nữ tử muốn đi học, lão đều chau mày, tức giận không vui.
Muội muội đó chính là Nhị tỷ của Thẩm Niệm Chương.
Thẩm Niệm Chương là con út sinh muộn, cha mẹ hắn đã già yếu, nên Nhị tỷ chính là người nuôi nấng hắn từ nhỏ, thân thiết hơn cả mẫu thân.
Sau khi nàng qua đời, hắn lâm bệnh nặng, rồi trở nên trầm uất, bắt đầu chán ghét việc học.
Thẩm Học Xương thở dài, nói:
"Nhưng sau đó, những kẻ từng bức hại Nhị muội của ta, lần lượt từng người, từng người, c.h.ế.t một cách kỳ lạ."
Không ai đi hỏi Thẩm Niệm Chương đã làm gì.
Vì mọi người đều hiểu.
Lão ngẩng đầu, nhìn ta chăm chú:
"Ngươi có biết vì sao Thẩm Niệm Chương lại thích ngươi đến vậy không?"
"Bởi vì các ngươi giống nhau y đúc.
"Tàn nhẫn đến mức không ai dám chọc vào."
"Ta đã xem thường ngươi, đến khi ngươi dựng lên Ung Quốc, ta mới nhận ra mình đã sai."
"Người già rồi, mắt cũng mờ rồi."
Hôm nay, lão bảo vệ ta, một phần vì Thẩm Niệm Chương, một phần vì đã thực sự kính phục ta.
Còn một phần khác, có lẽ là vì bù đắp lại tiếc nuối mấy mươi năm trước.
Năm đó, lão không bảo vệ được muội muội mình.
Bây giờ, lão bảo vệ ta.
Khi tiễn ta ra khỏi học cung, ta vô tình quay đầu lại, liền thấy khóe mắt vị lão nhân kia đọng một giọt lệ.
45
Ban đầu, ta bị áp giải vào hoàng cung Yên quốc, nhưng giữa đường lại bị đưa đến học cung.
Yên Quân có một mưu sĩ vô cùng được trọng dụng, hắn dường như hận ta thấu xương. Cảm thấy Yên Quân không có ý định g.i.ế.c ta, hắn liền tự ý sắp đặt, vừa lúc ta bước chân vào hoàng đô liền lập tức bị giải đến học cung, để các học sĩ của các nước đồng loạt dâng tấu xin xử tử ta, tạo áp lực lên quân vương.
Liên Y Nhân đã nói cho ta biết thân thế của hắn.