Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 50: Phiên ngoại — Thính Ngân(2)

Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:46:44
Lượt xem: 87

Trong mắt nàng ấy, đã có ánh sáng.

 

Là một sức mạnh tỏa ra từ tận sâu trong nội tâm.

 

A Ngân cười nhạt, đáp:

 

“Đi đi.”

 

Hãy đi đến tất cả những nơi nàng muốn, trời đất rộng lớn, tự do tự tại.

 

Nàng dõi mắt nhìn theo bóng dáng của Oanh nương rời xa cùng con thuyền trên biển.

 

Vài năm sau, đại ca của nhà họ Thẩm qua đời.

Hồng Trần Vô Định

 

A Ngân đến dự lễ tang, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân đã mất từ lâu, Thẩm Niệm Chương cũng không còn. Thực ra, ngoài bọn họ, A Ngân không quá thân thiết với những người còn lại của nhà họ Thẩm.

 

Nàng vẫn ban ân điển để bảo hộ Thẩm gia, để họ hưởng vinh hoa đời đời.

 

Nhưng Thẩm gia đã dời đến một ngôi nhà mới, trong đó ở một thế hệ người mới mà nàng không quen biết. Kiếp này, e rằng nàng cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa.

 

Trương Kiều Kiều vì vết thương cũ tái phát, từ biên cương quay về đế đô dưỡng bệnh, ngược lại thường xuyên ở bên A Ngân làm bạn.

 

Dưỡng thương vài năm, nàng lại khôi phục sức lực, muốn tiếp tục ra trấn thủ biên cương.

 

Thế là A Ngân lại tiễn biệt nàng, nhìn theo nàng rời xa.

 

Sau đó cúi đầu, ho khẽ một tiếng, m.á.u đỏ thẫm nơi lòng bàn tay.

 

A Ngân vẫn thản nhiên tiếp tục lên triều, phê duyệt tấu chương, xử lý mọi công việc lớn nhỏ, ngày ngày không một khắc ngơi nghỉ.

 

Năm đó, nàng đã hơn bốn mươi, tóc bạc điểm đầy.

 

Thái y khuyên nàng đừng làm việc quá sức.

 

A Ngân không nghe.

 

Nàng tự biết rõ tình trạng của mình.

 

Từ những năm tháng chinh chiến, nàng đã chịu vô số thương tích, trên thân thể có bao nhiêu vết sẹo, chẳng thể đếm xuể. Kiếp này, nàng vốn đã không thể sống lâu trăm tuổi.

 

Chi bằng nhân lúc còn thời gian, dốc sức đặt một nền tảng vững chắc cho Ung triều.

 

Lại qua thêm vài năm, một ngày nọ, A Ngân vô tình nghe thấy Sương Vân nói mớ:

 

"Tiểu tướng quân, đừng quấn lấy ta nữa... Cả đời này, ta muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ điện hạ..."

 

Nàng sững người rất lâu.

 

Thì ra năm xưa, khi tiểu tướng quân đỏ mặt nói về người trong lòng, chính là Sương Vân.

 

Nhưng Sương Vân chưa từng bộc lộ bi thương, cả đời tận tụy vì nàng, không một lần để lộ lòng mình. Có lẽ đến khi nàng ấy già đi, sắp lìa đời, mới có thể nói rằng:

 

"Bệ Hạ, nô tỳ đi tìm chàng ấy đây..."

 

Thế nên, A Ngân sai nàng đi tìm một vật mà năm xưa nàng đã đánh mất trên chiến trường.

 

Sương Vân mang theo nỗi nghi hoặc, lên đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-50-phien-ngoai-thinh-ngan2.html.]

Nơi đó, chính là mộ phần của tiểu tướng quân.

 

Giờ đây, Ung đô cách Kỳ Môn Quan rất xa, chuyến đi này có lẽ phải mất nhiều năm mới có thể quay về.

 

A Ngân đứng nhìn theo nàng rời đi.

 

Chỉ còn lại một mình nàng, cô đơn trống trải.

 

Nhưng con đường nàng chọn, vốn dĩ đã là con đường của kẻ đơn độc.

 

Chẳng qua chỉ là tiệc tàn người tan, mọi chuyện quay trở về điểm khởi đầu mà thôi.

 

Năm ấy, nàng từng bước đi trên con đường đến Lâm Giang Lâu, bầu trời u ám, mây đen nặng trĩu, nước lũ cuồn cuộn trào dâng.

 

Mọi thứ bắt đầu từ cảnh tượng như thế.

 

Ngày hôm đó, trên đường vào triều, A Ngân ngất đi giữa đường.

 

Thái y kết luận nàng chẳng còn bao lâu nữa.

 

Song trạng thái của nàng lại tốt hơn trước, nàng hiểu đây chính là hồi quang phản chiếu.

 

Vậy nên, nàng một mình trở về Lâm Thành.

 

Nàng ghé qua nơi mình từng sống thuở nhỏ, sau núi vẫn là nơi thích hợp nhất để ngẩn ngơ suy tưởng.

 

Bước qua Thẩm gia xưa cũ, nay đã hoang tàn, tường đổ cỏ mọc um tùm.

 

Bức tường mà năm ấy Thẩm Niệm Chương trèo qua rồi bị ngã cũng sụp mất rồi.

 

Cuối cùng, nàng đi đến bên bờ Kính Hồ, nhớ lại lần đầu tiên Thẩm Niệm Chương dắt nàng đến đây ăn cá quế hấp.

 

"Ân nhân, tiểu cô nương, Ngân muội muội... Đừng c.h.ế.t mà, nhất định phải cố lên.”

 

“Ta còn chưa dẫn muội đi ăn cá quế hấp ở Kính Hồ, rượu mơ hạnh nhân trong hẻm Tây Phường, ngỗng hồng kho, gân hươu nướng, thịt anh đào trong tửu lâu Đông Thị, còn vịt quay treo lò ở thành bên nữa…!"

 

Sau này, Thẩm Niệm Chương từng bước thực hiện những lời hứa của hắn, còn dẫn nàng đi xem muôn vàn hoa đăng lấp lánh trên mặt hồ.

 

Nhưng bây giờ là ban ngày, không phải Trung Nguyên tiết, chẳng còn hoa đăng nào cả.

 

Trên đường trở về, đi ngang qua một cánh đồng lúa quen thuộc, nơi năm xưa trời đổ mưa như trút nước, cả đoàn người cùng hợp sức giúp dân làng sửa đê, ai nấy ướt như chuột lột, rồi bắt cá chép nướng trong ngôi miếu đổ.

 

A Ngân lại nướng một con cá trong ngôi miếu cũ kỹ ấy.

 

Nhưng chẳng còn ai nói cười, con cá này cũng không còn hương vị ngày xưa.

 

"Muốn mua quế hoa cùng nâng chén rượu, cuối cùng cũng không còn như thuở thiếu niên rong chơi."

 

Sau khi trở về, A Ngân hạ chiếu thư, trong số các hoàng tử công chúa đã được nàng tuyển chọn bồi dưỡng từ lâu, lập một tiểu công chúa thông minh làm người kế vị.

 

Hậu cung của nàng, hoàn toàn trống rỗng.

 

Cả đời nàng, chưa từng vì hưởng lạc vinh hoa phú quý mà không ngừng tiến về phía trước.

 

Lúc cận kề cái chết, A Ngân nhớ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

 

Nhớ đến mẫu thân đang ở xa, rốt cuộc không kịp về kinh thành gặp nàng lần cuối, nhớ đến Lý Nhị Ngưu, Oanh nương, Trương Kiều Kiều, Sương Vân… Bọn họ ngày đêm gấp gáp lên đường, nhưng còn chưa kịp trở về đã nhận tin nàng băng hà, ắt hẳn sẽ đau lòng biết bao.

 

Nhớ đến thuở nhỏ chơi đùa cùng đại tỷ và tiểu muội, nhớ đến Trương Văn Cảnh và gã lái buôn năm đó, nhớ đến phụ mẫu Thẩm gia và đại ca đã khuất, nhớ đến Chu Lăng phản bội nàng rồi bị lăng trì, nhớ đến Liên Y Nhân khoác áo choàng của nàng, vừa cất tiếng hát vừa từ trên tường thành gieo mình xuống, nhớ đến thiếu niên tướng quân Tạ Kỳ Ninh lần đầu cầm thương cưỡi ngựa ra trận, còn chưa kịp lập công đã chiến tử nơi sa trường, nhớ đến Cơ Hành điên cuồng thất thường, một thân y phục đỏ rực, lúc sống là chó điên, trước khi c.h.ế.t lại nhẹ nhàng nói một câu hắn đã thật lòng động tâm với nàng.

Loading...