Tôi Muốn Chúng Ta Ở Bên Nhau - 70
Cập nhật lúc: 2025-02-21 17:02:02
Lượt xem: 1
Nói xong, đẩy cửa phòng đang khép hờ ra.
Đứng ngoài cửa là tiểu công chúa nhà họ Diệp, Diệp Tiểu Mãn. Con bé nghiêng đầu lặng lẽ nhìn họ, đôi mắt to tròn như hai quả nho đen chớp chớp, vẻ ngây thơ đó, khiến Kiều Tịch Nhan, kẻ lưu manh già đời này cũng phải đỏ mặt.
Cô ngây người đứng đó, cuối cùng là Từ Nham bước ra, bế Tiểu Mãn lên, vẻ mặt cưng chiều nói: "Đi nào, chú chơi tiếp với hai đứa."
Tiểu Mãn ngây thơ nhìn Từ Nham, dè dặt hỏi anh: "Dì làm sai chuyện gì sao, tại sao chú lại cắn dì?"
Từ Nham gật đầu: "Ừ, dì không nghe lời, phạm lỗi rất lớn, Tiểu Mãn không được học theo dì."
"Dì thật đáng thương..."
Kiều Tịch Nhan ngây người nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ dần khuất xa, không hiểu sao, trong lòng ấm áp, có một cảm xúc khó tả, khiến trái tim cô mềm nhũn.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Từ Nham, thầm nói trong lòng: Từ Nham, em rất nhát gan, em sợ, sợ yêu anh rồi sẽ tan xương nát thịt.
Nếu có một ngày em quyết định sinh con cho anh, xin anh, nhất định phải yêu em.
Sáng sớm Từ Nham dậy rất sớm, gọi hai đứa nhỏ dậy, dỗ chúng ăn sáng, rồi tự mình đưa chúng đi học.
Nhìn anh tất bật, Kiều Tịch Nhan luôn có cảm giác rất ảo diệu, rõ ràng, Từ Nham đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng làm bố, bất cứ việc gì đến tay anh đều xử lý đâu ra đấy. Còn cô thì sao? Không ai nói cho cô biết tương lai sẽ như thế nào, cô không phải kẻ đánh bạc điên cuồng, trong thời đại này, cô chỉ có thể giữ chặt những mã ít ỏi còn lại của mình.
Từ Nham đi ra ngoài không lâu thì gọi điện cho cô. Anh phải đi công tác ở thành phố W, bảo cô chuẩn bị hành lý cho anh. Cô oán trách: "Sao anh suốt ngày đi công tác thế! Đây rốt cuộc là nhà anh hay là khách sạn vậy?"
Từ Nham trong điện thoại dở khóc dở cười: "Đương nhiên là nhà rồi!"
"Là nhà mà anh suốt ngày không có ở nhà!"
Từ Nham cười nói giọng thoải mái: "Chắc chắn không phải khách sạn rồi! Khách sạn mỗi lần đến đều là người phụ nữ khác nhau, còn nhà thì mỗi ngày về chỉ có mình em, không có động lực để về."
Kiều Tịch Nhan nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: "Anh c.h.ế.t ở ngoài đó đi! Chúc anh bị AIDS!"
"Anh bị thì em cũng không thoát được đâu!"
"Phì!"
Kiều Tịch Nhan vừa dọn hành lý cho anh vừa lải nhải mắng. Cô cũng không biết tại sao, đột nhiên rất không nỡ để anh đi công tác. Cảm giác rất lạ, giống như hồi nhỏ nương tựa vào bố mẹ vậy. Cô sợ cảm giác này.