Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:29:22
Lượt xem: 208
Chu Dung Dung vốn muốn đi vào theo nhưng lại bị mẹ của cô ấy giữ chặt lại: "Không phải mẹ bảo con đến tiệm cơm Quốc Doanh mua hai món ăn hay sao?"
Chu Dung Dung nghe vậy thì trong lòng chột dạ một chút, cô ấy cười ha ha nói: "Không phải con chạy đến công xã Hoàng Oanh đón đồng chí Hạ hay sao? Con sợ đường quá xa mang đồ ăn về bị lạnh nên không mua."
Mẹ của Chu Dung Dung nghi ngờ, khẽ nhíu mày, nhưng bà ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đi vào đi, đón tiếp Tiểu Hạ cho tốt."
"Vâng!" Chu Dung Dung kích động lên tiếng, vén rèm lên rồi đi vào.
Hạ Lam Chương vừa vào cửa đã thấy được Chu Phong đang ngồi ở trước bàn cơm xem TV, thân hình ông ta mập mạp, cao lớn vạm vỡ, gương mặt nhìn rất thân thiện, ông ta đúng là tổ trưởng tổ Thông Tấn ở Ủy ban Cách Mạng huyện.
Rất rõ ràng Chu Dung Dung thừa kế hình thể của bố cô ấy, cũng đều là lưng hùm vai gấu giống nhau.
Hạ Lam Chương gọi: "Chú."
"Tiểu Hạ đến rồi, ngồi đi, hai chú cháu chúng ta cùng trò chuyện." Chu Phong nhìn thấy Hạ Lam Chương đến thì trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười tươi.
Ông ta lại nhìn về Chu Dung Dung đang đi theo sát phía sau: "Dung Dung, rót cho Tiểu Hạ chén trà đi."
Chu Dung Dung gật đầu liên tục, cô ấy đang sốt ruột muốn thể hiện bản thân ở trước mặt Hạ Lam Chương.
"Ha ha, thật sự là con lớn không giữ được, gái lớn không cần mẹ mà." Chu Phong nhìn về phía Hạ Lam Chương, nói bằng giọng điệu nhà quan.
Hạ Lam Chương xấu hổ cười ha ha, không tiếp lời.
Chu Phong cũng khựng lại, không tiếp tục nhiều lời ở đề tài này.
Ông ta tắt tivi, dựa lưng vào ghế sofa bằng gỗ, hai tay khoanh ngang bụng, nói: "Tiểu Hạ này, huyện Thanh An của chúng ta lập tức phải nghênh đón một đợt thanh niên trí thức, chuyện này anh của cháu đã nói với cháu chưa?"
Nụ cười giả tạo trên mặt Hạ Lam Chương bị khựng lại, tất nhiên anh ta biết đến chuyện này.
Nếu không phải vì đợt thanh niên trí thức sắp được phân về nông thôn thì làm sao anh ấy sẽ chịu đựng Chu Dung Dung mà đến Ủy ban cách nạng huyện cơ chứ?
Chu Phong chỉ làm như không nhìn ra anh ấy đang cứng đờ, tiếp tục nói: "Sau hai tháng nữa nhóm thanh niên trí thức sẽ xuống nông thôn, trong huyện bảo chú làm ‘chuyên gia tin tức’, chú nghĩ những người này đều là thanh niên trí thức từ thủ đô về nông thôn, sau này phải ở huyện Thanh An của chúng ta rất nhiều năm, bọn họ mới đến thì dù sao cũng phải làm quen hoàn cảnh một thời gian, Tiểu Hạ này, cháu có bằng lòng làm người dẫn đường cho những người này không?"
Khóe môi Hạ Lam Chương giật giật, tất nhiên là anh ấy muốn!
Anh ấy biết sau lưng của nhóm thanh niên trí thức đến huyện Thanh An từ thủ đô này đều rất có bối cảnh, thậm chí có một người còn là con trai của chủ tịch tỉnh H đương nhiệm, nếu có thể móc nối với người này, thành lập tình bạn vững chắc thì sau này sẽ rất có ích đối với anh ấy.
Nhưng anh ấy cũng biết, để anh ấy làm dẫn đường trong lời của Chu Phong là có điều kiện.
Mà điều kiện này...
"Đồng chí Hạ, anh uống trà! Trà này là trà tốt không dễ dàng lấy ra đãi khách đâu đấy!" Vẻ mặt Chu Dung Dung thẹn thùng đẩy chén trà nóng đang bốc khói đến trước mặt Hạ Lam Chương, trong giọng nói tràn đầy sự lấy lòng.
Hạ Lam Chương ngẩng đầu liếc mắt đánh giá kỹ Chu Dung Dung một cái.
DTV
Mặt cô ấy rất lớn, làn da không trắng, nhìn kỹ thì còn có vẻ hơi rám nắng, hơn nữa hình thể cô ấy rất thô, chiều cao cũng bình thường, một người phụ nữ như vậy hoàn toàn không phải hình mẫu lý tưởng mà anh ấy muốn lấy làm vợ.
Anh ấy có nên kết hôn với Chu Dung Dung vì tiền đồ, vì nắm bắt cơ hội làm người dẫn đường này hay không?
---
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, giơ ngón tay cái lên đối với mấy người công an nhân dân: "Các anh đúng là những người công an nhân dân mẫu mực của thành phố Chu Lan chúng ta!"
Cô vừa nói xong lời này thì xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm của quần chúng đang vây quanh.
Công an nhân dân còng tay hai mẹ mìn, Cố Nguyệt Hoài nhặt giỏ của mình lên, cõng Yến Thiếu Đường trên lưng rồi đuổi theo, Trình Lăng thì đi theo công an nhân dân đến bệnh viện.
Sau khi việc này xảy ra thì cùng ngày hôm đó, đầu đề của các tờ báo cũng đã đưa tin về sự kiện mẹ mìn lừa bán bé gái tại thành phố Chu Lan.
Nghe nói cửa hàng ký gửi quốc doanh Thanh Liễu còn nhận được giấy khen "Dũng cảm sẵn sàng giúp đỡ nhân dân" từ đồn công an trao tặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-56.html.]
Tất nhiên những điều này đều là chuyện xảy ra sau đó, tạm thời không nhắc tới.
Nội tâm của Hạ Lam Chương như vũng bùn lúc này không biết làm sao để thoát ra.
Đúng lúc này giọng của mẹ Chu Dung Dung ở bên ngoài truyền đến: "Dung Dung, đồ ăn xong rồi nè, con mau mang ra đi."
"Vâng. Đến đây." Chu Dung Dung lên tiếng, rồi nhẹ giọng nói với Hạ Lam Chương: "Tay nghề của mẹ em nổi tiếng khắp đại viện, một chút nữa anh phải ăn nhiều một chút nhé."
Nói xong, Chu Dung Dung xoay người đi bưng thức ăn.
Chu Phong đưa tay khẽ vỗ lên vai Hạ Lam Chương: "Cháu suy nghĩ kỹ đi nhé, xem có muốn làm người hướng dẫn không. Tiểu Hạ, cháu là người thông minh, chú tin rằng cháu sẽ biết nắm bắt cơ hội, cháu sẽ không làm cho chú thất vọng đâu, đúng không?"
Nói xong, ông ta cũng không chờ Hạ Lam Chương trả lời mà đứng dậy đi ngoài.
Hạ Lam Chương kinh ngạc nhìn chén trà đang tỏa ra hơi nóng, bàn tay đưa ra có hơi run rẩy.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, một bàn đầy ắp bảy tám món có chay có mặn, vô cùng phong phú.
"Tiểu Hạ, dì không biết cháu thích ăn món nào nên làm nhiều một chút, cháu mau nếm thử xem." Mẹ Chu Dung Dung cởi tạp dề ra, vui vẻ lên tiếng.
Hạ Lam Chương lễ phép gật đầu, nhìn một bàn đầy đồ ăn nhưng lại không có cảm giác nuốt không trôi, cuối cùng cũng gắp một đũa thịt xào ớt, ớt đỏ rực, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được vị cay nhẹ nhưng khi chạm đến đầu lưỡi thì giống như có tia lửa.
Hạ Lam Chương cảm thấy trong cổ họng có một ngọn lửa cuồng nộ dâng lên, gần như đốt cháy anh ấy.
"Ôi, ớt này cay thật nhưng lại rất ngon!" Chu Phong cũng ăn một miếng, hai mắt sáng lên, thuận tay rót cho mình một cốc rượu trắng, rượu vừa đi qua cổ họng, vị cay càng rõ hơn, bụng cũng chợt ấm hơn.
Chu Dung Dung cũng ăn đến mức không dừng được, vừa nghe thấy Chu Phong khen, nhân tiện nói: "Ớt này là do con mua đó."
Nhắc đến ớt, Hạ Lam Chương đột nhiên nhớ tới lúc ở chợ đen có một cô gái mập mạp giống như Chu Dung Dung, lúc cô cho anh ấy xem số vàng ở trong giỏ, trong đó đồng thời cũng có rất nhiều ớt.
Ăn cơm xong Hạ Lam Chương cũng không muốn nán lại lâu nên đã nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Chu Phong đứng ở cửa, sau khi ăn tối trên tay ông ta kẹp một điếu thuốc
lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Hạ Lam Chương đạp xe đạp rời đi.
Mẹ Chu Dung Dung nhíu mày hỏi: "Lão Chu, thế nào rồi? Rốt cuộc Tiểu Hạ nghĩ thế nào?"
Chu Phong cười lớn, giọng nói mang theo chút tự đắc: "Còn có thể nghĩ như thế nào chứ? Mặc dù anh trai của nó làm thư ký của phó chính ủy trong quân khu tỉnh S của anh, nhưng mà đây là chuyện của huyện Thanh An, nó không thể nhúng tay vào được."
"Yên tâm đi, nó cũng không phải kẻ ngốc, chúng ta chỉ có một đứa con gái là Dung Dung, nó và Dung Dung kết hôn, là cha vợ - anh còn không mở đường cho nó nữa hay sao?"
Mẹ Chu Dung Dung vui vẻ, lườm yêu ông ta một cái, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
*
Bên kia, Cố Nguyệt Hoài mới vừa trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đã trông thấy Vương Bồi Sinh đang rung chuông ở đầu thôn.
Đây không phải là tiếng chuông tan làm. Lúc này nhóm xã viên đã tan tầm từ lâu, có lẽ còn đang ở nhà ăn cơm.
Vương Bồi Sinh đang rung chuông chấm công, ý muốn nhắc nhóm xã viên nên cầm sổ chấm công đến tập hợp ở chỗ chăn nuôi tìm kế toán để chấm công, mỗi một hộ đều có sổ chấm công, từng người lao động đều có một quyển, trên bìa còn ghi tên từng người.
Kế toán lấy sổ chấm công, sau đó sẽ ghi chú xem ngày đó đã làm công việc gì, bắt đầu làm việc từ ngày nào, ghi chú lại một cách rõ ràng, cuối cùng sẽ ký tên. Chờ đến cuối năm sẽ lấy sổ chấm công nộp lại trong đội để tổng hợp lại, lấy đó làm căn cứ để phân chia lương thực hoặc là đồ ăn.
Cố Nguyệt Hoài cũng có sổ chấm công, có điều trên đó trống trơn, không có dấu vết ghi chú của công điểm.
"Chủ nhiệm Vương." Cố Nguyệt Hoài bước đến chào hỏi Vương Bồi Sinh.
"Tiểu Cố à, vừa đến công xã sao?" Vương Bồi Sinh thuận miệng hỏi một câu, lại nói: "Sơn màu dùng để vẽ tường đã chuẩn bị xong rồi, sáng mai cô có thể bắt tay vào làm rồi đấy."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cười nói: "Vâng! Cảm ơn chủ nhiệm Vương."
Vương Bồi Sinh quay người chuẩn bị rời đi, bỗng dưng nhớ đến gì đó thì quay đầu lại càng làm Cố Nguyệt Hoài gọi lại: "Tiểu Cố, chuyện hôm nay cô tố cáo đã có kết quả, trong đội đã đưa ra hình phạt đối với Điền Tĩnh và Trần Nhân rồi đấy."