TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-12-13 16:07:33
Lượt xem: 122
Quan lại gia quyến vào cung dự yến nhận được ban thưởng là chuyện rất bình thường, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thẩm tam nương lại giống như đã làm việc gì đó có lỗi với lương tâm, cúi đầu vuốt ve mép áo, ấp úng nửa ngày mới gật gật đầu nói:
- Lọt được vào mắt xanh của Hoàng hậu nương nương nên được người ban thưởng.
Dứt lời lại đưa tay sờ lên cây trâm búi tóc trên đầu.
Thẩm tứ nương lúc này mới định thần lại, chú ý tới động tác của nàng, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt nói:
- Cây trâm vàng này của tỷ có phải là của Hoàng hậu nương nương ban thưởng? Có thể cho muội mượn xem một chút được không?
Thẩm tam nương sắc mặt đỏ ửng mà gật đầu, cởi Trần xuống đưa cho Tứ muội.
- Thật là tinh xảo, đúng là vật trong cung rồi.
Thẩm tứ nương âm thầm vuốt ve cây trâm, vẻ khinh thường trong mắt lại càng thêm nồng đậm, cố ý nói với Thẩm Nghi Thu:
- Thất muội, muội nhìn xem cây trâm này đi, có phải là rất tinh xảo đẹp mắt không ?
Thầm Nghĩ Thu tán thưởng vài câu, trong lòng lại âm thầm ngạc nhiên.
Đời trước nàng đi Phù Dung Uyển dự tiệc, Trương hoàng hậu tặng cho nàng một đôi trâm phượng và một đôi vòng tay có hoa văn hoa sen. Chế tác, chất lượng cùng trọng lượng đều hơn hẳn cây trâm này.
Như vậy xem ra, hy vọng của Thẩm tam nương cùng Thẩm lão phu nhân sắp tan thành mây khói rồi.
Thẩm tứ nương nhìn nàng như đang có điều suy nghĩ, cho là nàng không vui nên không khỏi mừng thầm khôn xiết. Nàng đưa lại chiếc trâm cho Thẩm tam nương rồi nói:
- Tam tỷ, hôm đó ở yến tiệc có gì vui không? Chia sẻ cho bọn muội cùng biết đi.
Những người khác cũng nhao nhao:
- Hoàng hậu nương nương trông như thế nào? Quách Hiền phi có đúng là xinh đẹp như trong truyền thuyết không? Tỷ/muội đã gặp được Thái tử điện hạ chưa?
Câu hỏi cuối cùng là vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.
Tuy nói Thẩm gia là danh gia vọng tộc, nhưng liên tiếp hai đời rồi không có ai làm được chức quan cao cấp nào, hậu bối đương nhiên cũng không có cơ hội vào cung. Đương nhiên bọn họ cũng rất tò mò xem Thái tử như thế nào.
Thẩm tam nương cúi đầu dò xét Thẩm Thu Nghi một chút rồi lên tiếng nhỏ như muỗi kêu:
- Thái tử ... cũng ... rất ... rất tốt.
Thẩm bát nương bật cười, dùng cùi chỏ huých vào tay đường tỷ: - A tỷ thẹn thùng sao?
Thẩm tam nương nhớ tới hôm đó cùng Thái tử bốn mắt nhìn nhau, gò má cơ hồ muốn bốc cháy.
Thẩm Nghi Thu nhìn hết một màn này trong mắt, không khỏi thở dài, lại một người nữa bị mê hoặc bởi hắn rồi.
Không thể không thừa nhận, Uất Trì Việt có gương mặt và vóc dáng vô cùng hoàn hảo. Chỉ cần khí chất bất phàm kia thôi cũng đã những người chưa từng yêu như những thiếu nữ này rất dễ động tâm.
Đáng tiếc, cho dù bọn họ có dành cho hắn tình cảm sâu đậm bao nhiêu cũng sẽ không bao giờ nhận được sự đáp lại. Bởi vì sự dịu dàng và tình cảm có hạn, mà tất cả những thứ này hắn đều dành hết cho thanh mai trúc mã của hắn là Hà biểu muội rồi.
Thẩm Nghi Thu vuốt vuốt mi tâm, thu hồi suy nghĩ.
Làm sao tự dưng lại nhớ tới Uất Trì Việt rồi? Tật xấu này nhất định phải sửa đi thôi.
Cũng may chủ để về Thái tử này cũng không diễn ra quá lâu, Thẩm lão phu nhân niệm kinh buổi sáng xong liền đi ra khỏi ở Phật điện.
Bọn tiểu bối trước mặt tổ mẫu cũng không dám ăn nói linh tinh, thấy bà ra các nàng đều im thin thít.
Ánh mắt Thẩm lão phu nhân lượn một vòng quanh bọn tiểu bối rồi dừng trên người Thẩm Nghi Thu:
- Thất nương đã khỏe hẳn chưa?
Thẩm Nghi Thu đáp:
- Đa tạ tổ mẫu quan tâm, cháu gái đã khỏi hẳn.
Thẩm lão phu nhân gật gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, bài tập lơ đễnh mấy hôm nay lúc nào rảnh phải làm cho hết, không được lười biếng.
Cái gọi là bài tập cũng không có gì khác ngoài đọc thuộc "nữ tắc", "nữ hiếu kinh", cùng các bài đọc về nữ tử khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-13.html.]
Theo quan điểm của Thẩm lão phu nhân, nếu nữ tử có tri thức và hiểu biết giống như nam nhân thì sẽ ham muốn nhiều hơn. Một khi muốn có nhiều hơn, sẽ không còn là nữ tử đơn thuần nữa.
Mẫu thân của Thẩm Nghi Thu chính là điển hình.
Vì vậy nên bà đối với các cháu gái khác thì nhắm một mắt mở một mắt, còn đối với Thẩm Nghi Thu thì cực kì nghiêm khắc vì sợ nàng cũng muốn đi xa hơn.
Sau khi thỉnh an tổ mẫu xong Thẩm Nghi Thu liền rời Thanh Hoè viện, đang định trở về ngủ một giấc lại nghe thấy có người sau lưng đang gọi nàng.
Thẩm Nghi Thu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Thẩm tam nương sắc mặt đỏ bừng nên trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Thẩm gia có rất nhiều chị em tỷ muội, nhưng nàng sợ nhất là nói chuyện với vị Tam đường tỷ này. Bởi vì nói chuyện với nàng lúc nào cũng như nước đổ đầu vịt.
- Đường tỷ có chuyện gì vậy? Nàng hỏi.
Thẩm tam nương đưa mắt nhìn xung quanh vài lần, hai tay không tự chủ được lại nắm lấy dây lụa buộc bên hông, vẻ mặt áy náy nói:
- Thất muội... Muội sẽ không giận tỷ chứ?
Thẩm Nghi Thu vốn còn chưa tỉnh ngủ, nghe xong lời này trong lòng lại cảm thấy hoang mang.
Thẩm tam nương bèn nắm c.h.ặ.t t.a.y của nàng:
- A muội, đây là cơ duyên của muội nhưng a tỷ lại giành được, tỷ cảm thấy rất có lỗi...
Thẩm Nghi Thu giờ mới hiểu được ý tứ của nàng nên không khỏi dở khóc dở cười nói:
- A tỷ không cần tự trách. Những thứ trong cung ban thưởng này vốn là của Hoàng hậu nương nương ban cho tỷ, đâu có liên quan gì tới muội đâu?
Thành Hoè viện đã có người ra người vào, cũng có những huynh đệ tỷ muội khác tò mò nhìn qua bên này.
Thẩm Nghi Thu không muốn cùng nàng dây dưa, nhưng Thẩm tam nương vẫn như là không hiểu ý nàng, tiếp tục xiết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Nghi Thu nói:
- Muội biết ta nói không phải cái này mà ... Nếu muội không bị bệnh, người được nhập chủ Đông cung sẽ là muội ...
Nói đến đây, mặt Thẩm tam nương lại càng thêm đỏ bừng, ánh mắt lại sáng rực.
Thẩm Nghi Thu lại thấy buồn cười, Thẩm tam nương có vào được Đông cung hay không vẫn còn chưa chắc, vị tỷ tỷ này có phải là quá nóng vội rồi không?
Nàng chỉ sợ Thẩm tam nương lại nói thêm cái gì nữa nên đành cắt ngang nói:
- A tỷ đừng suy nghĩ nhiều, cho dù là như thế nào cũng là cái duyên của tỷ, tất cả đều xứng đáng.
Thẩm Nghi Thu vừa nói vừa bình tĩnh rút tay ra, vén áo thì lễ:
- Muội muội bây giờ còn phải trở về làm bài tập, xin lỗi không tiếp tỷ được nữa ...
Nói xong không đợi Thẩm tam nương mở miệng liền xoay người chạy trốn.
Nàng đang vội đi tìm "Chu Công"*, đâu có rảnh mà quan tâm xem Uất Trì Việt lấy ai làm cái gì.
* Là đi ngủ đó ạ =))
Vừa mới đi được mấy bước, sau lưng lại có người gọi nàng. Thẩm Nghi Thu bất đắc dĩ quay người lại, hoá ra là tỳ nữ Hải
Đường bên người Thẩm lão phu nhân.
Hải đường nói:
- Thẩm nương tử xin dừng bước, Cữu phu nhân vừa đưa thiếp mời tới.
- Cữu mẫu? Thẩm Nghi Thu có chút giật mình.
Năm nàng tới Trường An là năm nàng lên năm tuổi, Cữu mẫu cũng thỉnh thoảng tới Thẩm phủ thăm nàng. Nhưng Thẩm lão phu nhân lại không thích cữu gia nhà nàng, đi lại một vài lần, cữu mẫu cũng biết ý. Thời gian trôi qua, cũng càng ngày càng ít lui tới. Mấy năm nay cũng chỉ có ngày lễ ngày tết là có đưa quà tới.
Bây giờ lại không phải là ngày lễ hay Tết gì cả, cữu mẫu tới thăm chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng.
Hai người đi qua hành lang, Hải Đường lơ đãng liếc mắt nhìn lên cây hoè:
- Hôm nay hỉ thước trên cây kêu hót không ngừng, không biết là trong phủ sắp có chuyện vui gì đây.
Người nói vô tâm người nghe có ý, Thẩm Nghi Thu kinh ngạc mãi mới nghĩ ra đời trước cữu mẫu đã từng tới cửa nói chuyện mai mối.
Chỉ là lúc đó nàng lại lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu nương nương, cữu mẫu vừa nhắc tới mai mối liền bị tổ mẫu gạt đi nên đến cuối cùng nàng vẫn không biết đó là công tử nhà nào!