Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bọn họ đều đã bị tôi g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.” Khương Nặc nói với ông ấy: “Hiện tại toàn bộ 9 tên côn đồ kia đều đã chết.”
“Thật tốt quá...” Giọng nói của ông Trịnh run rẩy, lại có vẻ rất vui mừng, thậm chí còn trào ra nước mắt: “Đồng chí, mọi người... tới rất kịp thời. Bây giờ, đồng chí leo từ bức tường bên ngoài lên tầng hai, ở bên trái mái nhà có một góc nhỏ, là tầng ngoài duy nhất không có tấm thép, phá hủy nơi đó, là phòng tư liệu, trong phòng tư liệu không có độc tố... Nơi đó, đều là tâm huyết của các chuyên gia, đối với quốc gia... sẽ rất hữu dụng!”
Giọng của ông ấy càng ngày càng nhẹ, rõ ràng đã sắp chết, chỉ là cứng rắn giữ một hơi, muốn bàn giao mọi chuyện rõ ràng.
Khương Nặc im lặng một lúc.
Dù là thời đại nào đều là có kẻ ác, cũng có thánh nhân.
Ông Trịnh chính là điển hình của người sau, một lòng vì nước, vô tư dâng hiến tất cả, rõ ràng là người bình thường, nhưng lại có ý chí kiên cường hơn cả sắt thép.
Khương Nặc không có tín ngưỡng như bọn họ. Cô sẽ bội phục bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ không đi lên con đường này.
Nói cô ích kỷ cũng được, vô tình cũng được, cô chỉ sống vì mình và người nhà.
“Xin lỗi, tôi không phải là người do cấp trên phái tới.” Cô lựa chọn nói ra tình hình thực tế, không lừa gạt một ông lão sắp chết: “Tôi chỉ là một người sống sót bình thường, tôi g.i.ế.c sạch bọn họ là vì cướp đoạt vật tư với bọn họ, tôi vào tòa B cũng chỉ vì để cho bản thân có nhiều cơ hội sống sót hơn.”
Ông Trịnh bỗng chốc sửng sốt.
Ông ta cố gắng nâng đôi mắt có chút vẩn đục của mình lên, từ trong đôi mắt đó lộ ra ánh mắt kiên định.
Khương Nặc bỗng cảm thấy trái tim trong lồng n.g.ự.c hơi run lên.
Cô cũng không thể hiểu đây là chuyện gì.
“Cô gái, cháu không phải người xấu...” Ông Trịnh nhẹ giọng nói, ông ta giống như tìm được sức lực, thân thể ngồi thẳng hơn một chút: “Ông nhìn ra được, cháu không phải là người xấu... cháu chỉ là sợ hãi thế đạo này, chỉ là muốn sống sót, cháu... cháu không sai.”
Khương Nặc nhất thời không biết nên nói cái gì, cô cũng không ngờ rằng mình sẽ nghe thấy những lời như vậy.
“Không ngại nghe lão già này dông dài vài câu chứ... Tuổi tác lớn rồi, cũng nhìn thấy nhiều chuyện hơn cháu một chút...” Ông Trịnh nói, ông ấy thậm chí còn cố gắng mỉm cười với Khương Nặc: “Ông nội của ông là một nhà khoa học, năm đó tham gia một hạng mục bí mật, sau đó không thấy trở về nữa. Cho đến nay, chúng tôi vẫn không biết ông ấy đã làm gì, nhưng cả nhà đều rất tự hào vì ông ấy... Từ nhỏ ông đã muốn trở thành một người giống như ông ấy, nhưng đầu óc ngu ngốc, không làm được việc lớn, cả đống tuổi rồi cũng chỉ là một quản lý kho...”
Lúc ông ấy nói chuyện, m.á.u không ngừng tràn ra từ mắt, miệng và mũi.
“Ông biết, bây giờ không có nước, không có điện, cũng không có mạng internet, đường đi bị nước lũ nhấn chìm, thế giới đã bị hủy diệt một nửa, nhưng vậy thì sao chứ? Lúc ông còn nhỏ, những con đường này vốn cũng không có... Cao ốc, internet và khoa học kỹ thuật mà các cháu nhìn thấy đều nhờ có sự dẫn dắt của quốc gia, mọi người dựa vào hai bàn tay của mình mà sáng tạo ra... Cháu phải tin tưởng rằng chúng ta có thể sáng tạo một lần, cũng có thể có lần thứ hai, có thể có vô số lần. Ở thời đại của cha ông, chiến loạn không ngừng, lòng người phân tán, kẻ ác cũng có khắp nơi, người ăn thịt người cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Nhưng sẽ luôn có người đứng ra... giống như hàng nghìn hàng vạn người tử vì đạo đó, chắc chắn sẽ có người đứng lên chấm dứt bóng tối, mang đến ánh sáng cho nhân loại.”
“Nhưng cháu không phải loại người đó.” Khương Nặc nói với ông ấy, cô không có bản lĩnh kết thúc bóng tối, chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối: “Những tư liệu bên trong, một ngày nào đó trong tương lai, có thể cháu sẽ đưa chúng đến tay người thích hợp, cũng có thể không có cơ hội đó, cháu không thể bảo đảm.”
“Không sao... thế là đủ rồi.” Ông Trịnh nói, chậm rãi nhắm mắt lại: “Cháu đừng sợ, cô gái à... hãy sống sót theo cách của cháu, làm chuyện cháu muốn làm... Chỉ là, cháu không cần sợ hãi, thế giới này sẽ tốt lên... đừng từ bỏ hy vọng, đừng...”
Khương Nặc thấy ông ấy hơi thở mong manh, câu nói sau cùng cũng sắp nói không nên lời.
Cô nhíu mày, lấy một chén nước suối nhỏ từ trong không gian đưa tới bên miệng ông ấy, đổ nước suối vào trong miệng ông ấy mà không hề chạm vào người ông ấy.
Nước suối vô cùng trơn trượt thấm vào cổ họng ông lão, một lát sau, ông ấy lại mở hai mắt ra.
Trên khuôn mặt xám xịt đó thậm chí còn lộ ra một chút sinh cơ ngắn ngủi.
“Thật ra, nếu ông chờ thêm 20 phút nữa thì hai người kia đã bị cháu g.i.ế.c rồi, ông vốn không cần phải chết.” Khương Nặc nói.
Ông lão yếu ớt lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-122.html.]
“Đáng lẽ ông phải làm như vậy từ lâu rồi, là ông hèn nhát, mắt thấy từng người vô tội lần lượt c.h.ế.t đi nhưng lại không có hành động gì.” Giọng nói của ông ấy mang theo tiếc nuối: “Chúng ta là người có lý tưởng cao đẹp, sao chúng ta lại phải sợ chết?”
Khương Nặc trầm mặc.
Ông Trịnh hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng hốt, đôi mắt như mờ đi, nhìn về phía xa thất thần.
Ông ấy giống như thấy được người thân nhất của mình, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng, khẽ vươn tay ra, trong miệng nhẹ giọng nói: “Mẹ... tỉnh lại đi, đến giờ uống thuốc rồi...”
Câu nói cuối cùng trong sinh mệnh của ông lão này không hiểu sao lại đánh trúng điểm yếu nằm sâu trong nội tâm Khương Nặc.
Cô thở dài một tiếng.
Khương Nặc lấy một tấm thảm trắng từ trong không gian đắp lên người ông Trịnh.
Sau đó liền xoay người đi tới bên trái tòa nhà B.
Đầu tiên là đánh giá một phen, tầng ngoài của tòa nhà này đều trơn nhẵn, không có chỗ nào có thể mượn lực. Cô dùng kính viễn vọng quan sát, nóc nhà cũng bằng phẳng, muốn ném cái móc cũng không ném lên được.
Chỉ có thể nói khi xây tòa nhà này chính là xây theo hình thức bảo mật tối cao.
Đồng thời còn đặt chung một chỗ với một viện nghiên cứu nhìn như bình thường, trái lại có thể che giấu tai mắt người khác.
Xem ra muốn leo lên trên chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc.
Khương Nặc lấy búa sắt và mấy chiếc cọc sắt nhỏ từ trong không gian.
Những thứ này đều được thu mua ở chợ vật liệu xây dựng, trong không gian còn có một đống lớn, độ cứng vừa phải, hoàn toàn có thể chịu được thể trọng của cô.
Cô đóng ba chiếc cọc sắt vào tường cho đến khi chạm tới tấm thép, độ sâu khoảng 30 cm, lộ ra bên ngoài tường chỉ còn lại 20 cm, đủ để cô đứng lên đó bám vào tường.
Sau đó tiếp tục đóng cọc sắt lên cao.
TBC
Lên càng cao càng phải chú ý cân bằng thân thể, không dám dùng quá sức, bởi vậy tốn càng nhiều thời gian.
Cô cũng không vội, kiên trì không ngừng đóng cọc sắt vào tường, lại chậm rãi leo lên, cho đến khi lên tới nóc nhà.
Trên nóc nhà này quả thật rất trơn trượt, không có bất kỳ chỗ nào có thể hạ móc hoặc mượn lực.
Ông Trịnh chỉ nói bên trái, nhưng vị trí cụ thể thì cô phải tự mình đi tìm.
Khương Nặc bỗng nhớ lúc trước thu máy móc từng thu một máy dò kim loại, tấm thép cũng là kim loại, vừa vặn có thể lấy ra dùng.
Lấy máy dò kim loại ra, lắp pin, mở nguồn.
Hai phút sau, Khương Nặc thất vọng rồi.
Phạm vi dò xét của máy dò kim loại này chỉ giới hạn trong vòng 5 mét, nhưng chỉ có một khu vực nhỏ trên nóc tòa nhà không có tấm thép. Kết quả là dù Khương Nặc đi đến chỗ nào thì chiếc máy dò này cũng sẽ không ngừng phát ra tiếng bíp bíp.
Được rồi, vẫn nên dùng phương pháp ngu ngốc thì hơn.
Khương Nặc bất đắc dĩ lấy ra một cái búa lớn, bắt đầu từ bên trái chọn đại một vị trí, bắt đầu vung búa đập xuống đất, đập liên tục, đập đến khi lộ ra tấm thép mới thôi.
Sau đó đổi vị trí khác tiếp tục đập.