Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 14 -15

Cập nhật lúc: 2024-09-19 06:07:51
Lượt xem: 370

Diệp Hoan xoay người lại nhìn thấy người quen càng đi càng xa ở kiếp trước, trái tim nhỏ kích động nhảy thình thịch.

Chú Kỷ vẫn anh tuấn nho nhã như trong ký ức, dung mạo của dì Lâm xinh đẹp, nhưng kém chú Kỷ một bậc.

Hai đứa trẻ di truyền gen tốt của cha mẹ, Kỷ Nguyên Sâm không hổ được bạn học xưng là nam thần số một, sau khi lớn lên tuyệt đối là cấp độ nam thần. Kỷ Nguyên Trân mắt vừa đen vừa tròn, miệng nhỏ đỏ hồng, là một tiểu loli đáng yêu.

Diệp Hoan nhanh chóng quan sát xong bốn người, giả vờ xoa ngực, trấn an cảm xúc của mình, mới mỉm cười nói với Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song: “Chào chú, chào dì, mọi người có việc gì sao?”

Diệp Hoan nhớ vào lúc cô vinh quang trong tiền kiếp, chú Kỷ trước mắt này là người đã trở thành thị trưởng, đùi vàng chân chính, thi thoảng Diệp Hoan xem tin tức trong tỉnh sẽ nhìn thấy bóng dáng của chú Kỷ trên tivi. Đáng tiếc sau đó chênh lệch giữa hai nhà quá lớn, càng đi càng xa, sau này hai nhà không có quan hệ gì, cô không ôm chặt đùi vàng này.

Kiếp này nếu có cơ hội, có thể tạo quan hệ tốt với chú Kỷ thì tốt quá.

Còn chuyện của ba người còn lại trong nhà họ Kỷ, Diệp Hoan không biết nhiều, cô chỉ nghe nói Kỷ Nguyên Sâm ra nước ngoài du học, còn tin tức của dì Lâm và Kỷ Nguyên Trân, Diệp Hoan không hề biết chút gì, bởi vì người nhà họ Kỷ bình thường đều rất kín tiếng.

Diệp Hoan có thể biết được tin tức của Kỷ Nguyên Sâm là vì lúc nhỏ là bạn cùng trường với Kỷ Nguyên Sâm, cộng thêm họ làm hàng xóm vài năm, dĩ nhiên Diệp Hoan nhớ cậu ấy. Sau đó Diệp Hoan tham gia họp lớp cấp hai, thông qua miệng của bạn học biết tin tức của Kỷ Nguyên Sâm. Bởi vì Kỷ Nguyên Sâm là người nổi tiếng của Nhất Trung, cậu ấy không chỉ là nam thần Nhất Trung, còn là học bá, quanh năm chiếm vị trí nhất khối.

Có thể nói, học sinh của Nhất Trung không ai không biết cậu ấy. Bạn học của Diệp Hoan lúc tán gẫu thi thoảng vẫn nhắc tới bạn cùng trường Kỷ Nguyên Sâm. Bởi vì bạn học này học cấp ba ở Nhất Trung, thật sự khâm phục vị học trưởng Kỷ Nguyên Sâm này.

Kiếp trước, người nhà và họ hàng của Diệp Hoan đều là người quá đỗi bình thường, cha cô lăn lộn tốt cỡ nào cũng chỉ thăng chức làm sở trưởng đồn công an trong trấn, dĩ nhiên không thể so với chú Kỷ làm thị trưởng.

Diệp Hoan cảm thấy cho dù hai nhà làm hàng xóm rất tốt, nhưng đợi sau khi chú Kỷ được điều đi, quan hệ giữa chú Kỷ và cha dần nhạt đi. Có thể chính vì cha cô từng làm lính, tính tình ngay thẳng, lại sĩ diện, sợ qua lại nhiều với chú Kỷ sẽ khiến người ta cảm thấy ông nịnh bợ cán bộ chức cao. Cho nên sau này quan hệ giữa hai nhà dần nhạt nhòa.

Diệp Hoan muốn ôm đùi vàng, không cầu tài cũng không cầu chức danh, cô chỉ là nhìn thấy đùi vàng liền không nhịn được muốn ôm mà thôi.

Cho nên khi đối mặt với người nhà họ Kỷ, gương mặt nhỏ của Diệp Hoan cười cực kỳ rạng rỡ, xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho người ta.

“Cô bé, đến bên hồ chơi là không đúng, em còn dẫn em trai đi chơi, có nguy hiểm thì phải làm sao?” Kỷ Nguyên Sâm nhìn thấy cô bé Diệp Hoan đội mũ rơm to, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ bằng bàn tay, cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Diệp Hoan sợ phơi nắng đen mặt mình, lấy mũ rơm của mẹ ra đội, người nhỏ con đội cái mũ rơm to, trông rất đáng yêu.

“Chú, nước bên hồ rất nông, chúng cháu ở bên bờ bắt ít cá nhỏ, sẽ không xuống nước bơi.” Sở dĩ Diệp Hoan đồng ý đi bắt cá chính là sợ cô không đồng ý đi, hai em trai sẽ lén cô đi.

Diệp Hoan biết tính của hai em trai, có cô trông coi mới an toàn hơn. Cô thật sự dẫn em trai đến bên bờ bắt cá nhỏ, sẽ không xuống nước.

Đáng tiếc Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song sợ bọn trẻ xảy ra chuyện, không đồng ý để Diệp Hoan dẫn em trai đi bắt cá. Vì chuyện này, Kỷ Chấn Hoa thậm chí còn muốn kéo bọn trẻ tới nhà mình.

“Bé gái, cháu tên gì, là ở nhà này sao? Chúng ta là hàng xóm mới chuyển tới, sau này nên làm quen rồi. Cháu xem bọn chú vừa tới, không biết gì cả, hay là cháu và em trai theo bọn chú tới nhà mới xem giúp, bọn chú vẫn chưa biết làm sao thu xếp nhà mới?” Kỷ Chấn Hoa hạ thấp tư thái dỗ dành trẻ con, chính là không muốn bọn trẻ đến bên hồ chơi.

Kỷ Chấn Hoa cũng không biết Diệp Hoan trọng sinh, càng không cho rằng cô có thể quản được hai em trai. Ông ấy cảm thấy trẻ con không có lực tự khống chế, nói không chừng cảm thấy trời nóng quá sẽ xuống nước, mới chút xíu thế này, lỡ như c.h.ế.t chìm chính là chuyện lớn, không phòng không được.

Xem ra đợi ngày mai phải tìm người trông nom chuyện trẻ con xuống nước, tốt nhất tuyên truyền rộng ở nông thôn, tăng cường ý thức của các bậc phụ huynh ở phương diện này, đề phòng trẻ em c.h.ế.t chìm, cứu một sinh mệnh đuối nước chính là cứu một gia đình.

Chương 15 :

Kỷ Chấn Hoa còn trịnh trọng giới thiệu cho mấy đứa nhỏ, để chúng làm quen với nhau, kết thành bạn tốt.

Diệp Hoan hiểu tâm tư của chú Kỷ, biết chú là vì tốt cho chị em bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-14-15.html.]

Diệp Hoan cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, nhìn hai em trai một cái, thuận thế đồng ý yêu cầu của thị trưởng tương lai: “Chú, cháu tên Diệp Hoan, đây là em trai cháu Diệp Đông và Diệp Nam. Bọn cháu không đi bắt cá nữa, ở nhà chơi cùng với anh trai và em gái là được rồi.”

Diệp Đông và Diệp Nam cùng bĩu môi, Diệp Hoan vội dỗ chúng: “Đông Đông, Nam Nam, anh trai là bạn mới tới, các em không muốn chơi cùng bạn mới sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Diệp Đông và Diệp Nam nhìn ra chị gái “tạo phản” rồi, không định dẫn chúng đi bắt cá nữa, liền nói: “Vậy hôm nay bọn em chơi cùng anh trai, ngày mai đi bắt cá.”

Ý niệm ngoan cường: Sinh mệnh chưa dừng, đại nghiệp bắt cá sẽ tiếp tục!

Kỷ Nguyên Sâm vô tội gánh nồi: Tôi lớn rồi, không thèm chơi với đám con nít.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song nhìn Diệp Hoan nghe lời lại hiểu chuyện, càng cảm thấy cô đáng yêu, thấy cô cũng tầm cỡ con gái họ, muốn để Trân Trân kết bạn với Diệp Hoan. Họ mới tới, con không có bạn, có thể cho con kết giao với một người bạn tốt sớm một chút cũng tiện cho con nhanh chóng hòa nhập trong môi trường hiện tại, đừng lảm nhảm đòi về tỉnh thành nữa.

Kỷ Chấn Hoa nghe thấy hai cậu nhóc còn định ngày mai bắt cá, nghĩ tối nay phải tìm cha nhà bên nói chuyện. Hàng xóm quá lơ đãng, không biết dặn dò con cái đàng hoàng, đừng để con tới bên hồ chơi đùa, lỡ như xảy ra chuyện, hối hận cũng không kịp.

Diệp Trường Vinh đang đi làm không biết, tối nay con cái khiến hàng xóm mới dạy dỗ ông một trận.

Diệp Hoan và hai em trai cùng người nhà họ Kỷ vào căn nhà bên cạnh. Cô vừa đi vừa nghĩ: Kiếp trước cô đã quen với nhà chú Kỷ như thế này sao? Thời gian quá lâu, chuyện xảy ra khi còn nhỏ, ký ức của cô đều mơ hồ.

Nhưng không sao, kiếp này làm lại lần nữa, cô phải tạo quan hệ tốt với chú Kỷ. Diệp Hoan cảm thấy cô sống lại một kiếp, chắc chắn có thể dẫn dắt người nhà sống cuộc sống hạnh phúc hơn kiếp trước, bản thân cô mang ngón tay vàng thô to, thật sự không cần cầu người khác cái gì. Cô không muốn gì khác, chỉ muốn có một chú cán bộ chức cao, tâm trạng sướng nhân đôi.

Hơn nữa cô có bàn tay vàng, đợi cô nắm được toàn bộ tri thức trong đầu, nói không chừng còn có thể giúp được chú Kỷ.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song, còn có em bé tò mò Kỷ Nguyên Trân nhìn căn nhà sắp ở một vòng. Kỷ Nguyên Sâm đứng trong nhà chính bất động, trong nhà không có gì, có gì đáng xem, còn chi bằng để giành chút sức lực sẽ không ra mồ hôi.

Kỷ Nguyên Sâm cúi đầu nhìn đất bùn dưới chân, trong mắt lộ ra ghét bỏ. Nhưng đợi lúc cậu ấy ngẩng đầu lên, trong mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, đã không còn sợ ghét bỏ vừa nãy.

Nếu Diệp Hoan nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ nói: Không hổ là cậu ấm xuất thân từ nhà cán bộ, phóng thu biểu cảm tự nhiên, hạt giống tốt của chính trị.

Thực ra với tính cách của Kỷ Nguyên Sâm, không quấy nháo không ở căn nhà thế này đã rất tốt rồi. Cậu ấy không quấy là vì cậu ấy biết cha sẽ không thay đổi ý đưa cậu ấy về tỉnh thành, cậu ấy sẽ không làm chuyện vô ích.

Không sai, nhà của Lý Ngọc Cương là mới xây chưa được lâu, nhưng cũng chỉ là nhà ngói gạch mà thôi, trong nhà ngay cả nền xi măng cũng không lót, vẫn là nền đất được nện nguyên thủy.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song chính vì để con cái tới nông thôn trải nghiệm cuộc sống, họ không có ý kiến với nhà ở.

Thực ra ủy ban trấn thật sự có viện gia thuộc, nhưng Kỷ Chấn Hoa suy nghĩ ông ấy ở đây không được mấy năm, nhà trong viện gia thuộc quá chật hẹp, để dành căn nhà cho người khác ở, giành được hảo cảm của một số người. Bản thân ông ấy thì thuê nhà của Lý Ngọc Cương.

Lý Ngọc Cương đã dựa theo yêu cầu của Kỷ Chấn Hoa, kéo đi toàn bộ đồ dùng thường ngày và gia cụ trong nhà, còn chủ động dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ gần như để lại cho họ là căn nhà rỗng.

Diệp Hoan nhìn căn viện trống không, đề ra ý kiến rất hay: “Chú, nhà chú không có gì hết, phải mua gia cụ mới có thể ở được.”

Diệp Nam lanh trí nói: “Còn phải mua nồi và bát, nếu không không thể ăn cơm.”

Diệp Đông nghe chị gái và em trai sắp giành hết đề tài, vội nói: “Còn phải mua chiếc xe đạp, cha cháu cưỡi xe đạp đi làm.”

Kỷ Chấn Hoa bị ba chị em chọc cười ha ha: “Được, mua hết, chú sẽ gọi điện thoại ngay, nhờ người mang gia cụ tới.”

Diệp Hoan: Xem quan hệ nhân mạch này của chú Kỷ, một cuộc điện thoại đã có thể giải quyết vấn đề

Nhưng điện thoại phải tới ủy ban trấn hoặc bưu điện mới có thể gọi, Kỷ Chấn Hoa dặn dò vợ con vài câu, liền vội đến đơn vị gọi điện thoại nhờ người mang gia cụ tới.

Loading...