Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:35
Lượt xem: 200
Đầu óc Diệp Đông không có nhiều nếp nhăn như thế, cậu tò mò hỏi: “Diệp Nam, em biết gì, mau nói cho anh với.”
Diệp Nam: “Không nói với anh đâu, không nói với anh đâu.”
Diệp Đông chìa hai tay ra: “Mau nói cho anh biết, nếu không xem cù lét vô địch của anh.”
Diệp Nam thấy vậy vội vàng trốn đi.
Diệp Hoan thấy hai em trai vui vẻ cười đùa, không khỏi lắc đầu, từ khi biết thân thế của mình, nghĩ tới mẹ ruột có nguy hiểm, trong lòng cô cảm thấy nặng trĩu, làm gì cũng không ra hồn.
Sau khi tới thành phố, bởi vì Diệp Đông và Diệp Nam định tìm chút việc làm, còn không cho Diệp Hoan giúp.
Diệp Hoan vẫn nêu ý kiến: “Có lẽ các em có thể thử làm gia sư, hoặc là đến quán cơm bưng bê rửa bát, chỉ có điều phải tìm nơi đáng tin, đừng có làm một quãng thời gian lại không lấy được tiền.”
“Hoan Hoan, chị đừng bận tâm lung tung. Chắc chắn bọn em sẽ không làm chuyện ngốc!”
“Được, chị mặc kệ hai đứa, tự chú ý an toàn.”
Diệp Hoan thấy các em trai không cần cô giúp, cô một mình đến chợ đồ cổ ngồi. Một là hi vọng bùa tìm người thân có thể có dị động, hai là nói chuyện bán bùa với ông chủ Đường.
Dù sao thì tiếp tới cô phải vào thủ đô học đại học, chắc chắn không có thời gian thường xuyên tới chợ đồ cổ. Rốt cuộc có bán bùa nữa hya không, Diệp Hoan thương lượng với ông chủ Đường rồi quyết định. Tạm thời cô không có ý định từ bỏ bán bùa, dù sao thì bán bùa kiếm tiền nhanh lại ổn định.
Nhưng nếu vào thủ đô, Diệp Hoan không thể thường xuyên cung cấp bùa cho ông chủ Đường, phải thương lượng cách giải quyết trước mới được.
Ông chủ Đường nghe chỗ khó xử của Diệp Hoan, cười ha ha nói: “Cô không cần lo lắng chuyện bán bùa, tôi đã sắp xếp xong rồi, nếu đợi cô vào thủ đô học đại học, tôi sẽ phái người đi lấy bùa từ chỗ cô, hoặc tôi đích thân đi. Còn tiền, tôi nhờ người trực tiếp để trong thẻ ngân hàng cho cô, cô ở thủ đô cũng có thể rút.”
Diệp Hoan hơi ngại: “Như vậy thì phiền chú quá.”
“Không có gì, tôi bán bùa trong tiệm, cũng kéo theo rất nhiều mối làm ăn, thực ra tôi không muốn từ bỏ bán bùa, rất muốn cùng làm cái này với cô. Chúng ta hợp tác đã mấy năm, cô không thể cắt hàng của tôi.”
Diệp Hoan: “Xem chú nói kìa, tôi là người như thế sao, nếu chú đã sắp xếp xong rồi, vậy thì dựa theo lời chú mà làm.”
Hai người hợp tác nhiều năm, đã vô cùng quen thuộc đối phương, đều là người thực tế, cũng không vờ vịt gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-163.html.]
Mấy năm nay, chỉ dựa vào bán bùa, Diệp Hoan đã lấy đi một triệu một trăm nghìn tệ ở chỗ ông chủ Đường. Bình thường đều là người quen từng dùng mua bùa là nhiều, sau khi người quen dùng, cảm thấy hữu hiệu, sẽ nói cho bạn bè thân thích, kéo tới một số khách hàng; khách hàng mới sợ tiêu tiền uổng phí, mua ít bùa.
Diệp Hoan lấy ra một phần tiền để ba mẹ mua nhà ở thành phố, còn bỏ chút tiền mua chút trang sức vàng bỏ trong không gian, phần lớn còn lại đều để dành. Cô định sau khi tới thủ đô, mặc kệ lớn nhỏ, mau chóng sắm ba căn nhà, cho dù vay cũng phải mua, đỡ cho sau này mua nữa, đã tăng tới mức không mua nổi.
Ba chị em ở thành phố một quãng thời gian, cuối cùng Diệp Đông và Diệp Nam không đi bưng bê rửa bát mà đi làm gia sư cho học sinh tiểu học, kiếm được mấy trăm tệ. Tiền không nhiều, nhưng đây là số tiền đầu tiên họ kiếm được, ý nghĩa khác thường, hai người đều không nỡ tiêu.
Nhưng họ nhớ tới ơn dưỡng dục của ba mẹ nhiều năm qua, còn có sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của Hoan Hoan, hung hăng chia ra lấy một số tiền, mua cho ba người mỗi người một cây bút ngòi vàng Anh Hùng.
Diệp Hoan nhận được bút ngòi vàng rất vui, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa không khỏi cảm thán: “Các con đều lớn rồi, đều biết kiếm tiền, chúng ta cũng già rồi!”
Diệp Nam: “Ba, mẹ, ba mẹ đều chưa nghỉ hưu, già cái gì mà già?”
Diệp Đông: “Ba, mẹ, đợi sau này bọn con kiếm được nhiều tiền hơn, lại mua đồ tốt hơn cho mọi người.”
Diệp Hoan: Lời đều bị các em trai nói hết, cô còn có thể nói gì.
*
Lúc Diệp Hoan thi được thành tích tốt – hạng nhất toàn thành phố, cô đã sớm gọi điện thoại cho sư phụ, nói cho ông ấy biết tin tốt.
Kỷ sư phụ nghe xong vô cùng vui: “Con thi đại học thủ đô, vừa hay bây giờ sư huynh của con cũng ở đó, tới lúc đó các con chăm sóc lẫn nhau, ta và sư bá có thể yên tâm hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan nghe sư phụ ném cô cho sư huynh chưa từng gặp mặt, không khỏi oán: “Sư phụ, con đã mấy năm chưa gặp người rồi, người còn cần đồ đệ là con không?”
Kỷ sư phụ bị ngữ khí con gái nhỏ của Diệp Hoan chọc cười: “Ha ha, ta chỉ nhận một đồ đệ là con, còn có thể mặc kệ con? Đợi con tới thủ đô học, tự nhiên sẽ gặp được ta. Tới lúc đó đợi con có thời gian, dẫn con đến đạo quán của chúng ta nhận môn. Sau này con có thể tới gặp ta và sư bá con bất kể lúc nào.”
Xem ra sư phụ định thường trú ở đạo quán, tuy Diệp Hoan nhớ sư phụ nhưng không phải người càn quấy, chỉ đành đồng ý: “Sư phụ, vậy cứ quyết như vậy đi, tới lúc đó con tới gặp người.”
Đợi Diệp Hoan lấy được giấy báo trúng tuyển của đại học B, lại nói với sư phụ một tiếng. Thế là sư phụ nhắc chuyện để sư huynh phụ trách tiếp đón cô, nhưng bị Diệp Hoan từ chối. Bởi vì cô và sư huynh chưa từng gặp mặt, ngại làm phiền anh ấy; hơn nữa lần này họ đã nói sẽ cùng người nhà họ Kỷ vào thủ đô, nếu để sư huynh tiếp đón, vậy thì càng phiền anh ấy hơn.
Hơn nữa không phải còn có Kỷ Nguyên Sâm sao, ba năm trước anh ấy đã đại học Q, bây giờ coi như là người già đời ở thủ đô rồi, để anh ấy dẫn đường là thích hợp nhất.
Mà Kỷ Nguyên Trân thi vào khoa trung văn đại học B, vẫn cùng một trường với Diệp Hoan, họ đã hẹn nhau sẽ cùng vào đại học.