Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:17
Lượt xem: 141
Đối với những người vùng ngoài vào thành phố hoặc thủ đô như họ mà nói, có thể sắm nhà ở thành phố tuyệt đối rất hãnh diện, có thể tăng giá trị. Diệp Hoan biết sư phụ đã định để lại nhà cho cô, chẳng qua đó là nhà của sư phụ, không phải do cô tự kiếm được, dựa vào bản lĩnh của mình mua nhà cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
“Mua nhà, không phải có nơi ở rồi sao?” Nhiễm Hàn từ nhỏ lớn lên ở sư môn, coi sư bá và sư thúc là người thân, đều không khách sáo với họ. Dù sao thì sư thúc cho ở, anh tạm thời sẽ ở chỗ của sư thúc. Sau này nếu sư muội cần nhà, anh tìm nơi khác ở, có lẽ khi đó anh đã về môn phái rồi.
“Đó không phải là nhà chúng ta tự mua, không giống. Sư huynh anh nghe em, cũng mua một căn nhà đi.” Diệp Hoan có lý niệm khác với Nhiễm Hàn, có nhà mới gọi là nhà. Sống ở căn nhà do mình mua vững vàng hơn không nói, sau này cô còn muốn đón ba mẹ Diệp tới, chắc chắn cũng phải có chỗ ở, mua nhà là điều cần thiết.
Nếu sư muội đã nói vậy, bây giờ Nhiễm Hàn xếp sư muội trước cả bản thân mình đương nhiên sẽ nghe theo: “Được, lần sau lúc em mua nhà, anh cũng mua một căn, hai chúng ta tốt nhất mua gần nhau chút, sau này có chuyện liên lạc cũng tiện.”
Điều này Diệp Hoan không bài xích, lập tức đồng ý: “Vâng, sư huynh để tiền lại, sau này đừng tiêu lung tung, để đó mua nhà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được.” Nhiễm Hàn nói: “Anh nghe theo sư muội, sẽ không tiêu tiền lung tung nữa. Nhưng trang sức mua lần này em phải nhận, nếu không anh giữ lại cũng vô dụng.”
Trong đời anh chỉ thân quen với một cô gái, người này chính là sư muội. Nếu sư muội không nhận trang sức, anh không muốn trả, thật sự không biết tặng cho ai.
Diệp Hoan nhìn mấy bộ trang sức, chỉ đành bất đắc dĩ nhận. Cô định nếu sau này sư huynh tìm sư tẩu cho cô, cô có thể để lại bộ đắt nhất tặng cho sư tẩu. Bởi vì bốn bộ khác cộng lại cũng chưa chắc đáng tiền bằng bộ đó.
Từ sau khi tìm được mẹ ruột, bởi vì lo lắng cho mẹ ruột, cho nên Diệp Hoan nhờ ba ruột xin chuyển thành sinh viên ngoại trú. Cô không trả giường ở trường, định thi thoảng qua đó ở. Nếu như vậy, buổi tối khá tiện cho cô tu luyện hoặc vào không gian làm chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-286.html.]
Bởi vì định mua một căn nhà nữa, dạo gần đây Diệp Hoan khá cố gắng, dành thời gian vẽ bùa. Dù sao thì trong phòng bùa không gian, chu sa, giấy bùa, bút bùa đều không thiếu, cô muốn vẽ thêm bùa, kiếm thêm tiền, nhanh chóng mua nhà.
Diệp Hoan cố gắng, Nhiễm Hàn cũng đang cố gắng, bởi vì sát thể bẩm sinh của anh, những năm nay chịu đựng không ít dày vò. Anh không trách mình xui xẻo, mang phải một thân thể quái dị như vậy, mà cảm thấy mình học không đủ nhiều nên mới không có cách giải quyết vấn đề của mình. Vì vậy, Nhiễm Hàn dưới sự cho phép của Diệp Hoan, cũng thường tới không gian nghiên cứu các loại điển tịch mà không gian lưu lại.
Thư tịch mà Diệp Hoan tặng cho hai vị sư phụ lúc trước chỉ là một phần của hệ thống khá kinh điển, còn là Diệp Hoan chép ra, chứ không phải nguyên bản. Bởi vì Diệp Hoan không muốn phá hoại truyền thừa không gian, nếu có một ngày cô không còn nữa, hi vọng truyền thừa của không gian có một ngày còn có thể có người kế thừa.
Trong không gian có rất nhiều sách, Diệp Hoan không lấy ra cho người khác xem. Chung quy là vì cô không muốn để lộ quá nhiều, cho dù là đối với sư phụ, cô cũng che giấu. Nhưng từ sau khi Nhiễm Hàn có thể vào không gian, không cần Diệp Hoan nói, đã lộ rồi.
Nhiễm Hàn có thể hiểu sư muội, nếu anh có được không gian cũng sẽ thận trọng đối đãi, sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết. Bây giờ sư muội có thể để anh ràng buộc không gian đã là ban ơn rất lớn. Nhiễm Hàn coi không gian là địa bàn của sư muội, nếu anh làm gì đều phải hỏi sư muội một tiếng trước.
Diệp Hoan rất ít khi ở trong không gian, ngược lại không có cấm địa, Diệp Hoan giới thiệu không gian cho sư huynh, để anh tùy ý dạo, đọc sách cũng là tùy ý đọc.
Đợi Nhiễm Hàn đọc tới sát thể bẩm sinh còn có một loại công pháp, lại đọc được công pháp có hậu di chứng. Nhiễm Hàn đã hiểu tâm ý của sư muội, âm thầm ghi nhớ trong lòng, định sau này ngoài sư phụ và sư thúc, chuyện gì cũng lấy sư muội làm đầu.
Không đợi Diệp Hoan góp đủ tiền mua nhà, Diệp Hoan lại nhận được món quà giá trị lớn của sư huynh, một quyển sổ hồng, chủ nhà viết tên của cô.
“Sư huynh, sao anh lại mua nhà cho em rồi, em không nói tự mua sao?” Lần này Diệp Hoan thật sự bất lực. Cô cũng đoán được tâm lý của sư huynh, đại khái là cảm thấy hưởng ké của mình, mới mua này mua kia tặng cho cô.
“Sư muội, em vì anh làm quá nhiều chuyện, để anh nhận được lợi ích, anh không làm chút gì đó cho em, trong lòng không thoải mái. Em đối tốt với anh, anh đối tốt với em không phải nên sao? Hơn nữa chúng ta là sư huynh muội, vốn dĩ anh nên chăm sóc em. Anh mua tổng cộng hai căn nhà, là hai căn tứ hợp viện sát nhau, đây là một căn trong đó, sau này chúng ta có thể làm hàng xóm.”