Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:43
Lượt xem: 125
Lục Vân Triết coi lời vợ nói là lời khen: “Bọn anh chính là ba con ruột nên mới giống như vậy!”
Qua mấy ngày, Lục Vân Triết đưa cho thằng hai hai lá bùa bình an: “Hoan Hoan gọi điện thoại cho sư phụ con bé, mới lấy được hai lá bùa bình an, mọi người dùng trước đi. Mặc kệ ai dùng, nhưng đều phải bỏ tiền mua, anh không trợ cấp tiền cho các em đâu.”
Lục Vân Triết tính toán, sau này người tìm ông ấy mua bùa không ít đâu, bắt đầu từ anh em ruột trước, không thể ghi nợ. Nếu không sau này đều coi ông ấy là công tử Bạc Liêu thì phải làm sao?
“Anh, xem anh nói kìa, em là người như thế sao? Đây cũng không phải là tám hào một tệ, em còn có thể chiếm hời từ anh?”
Lục Vân Triết nêu ra quy định trước, lỡ như sau này thân thích của thân thích tới tìm ông ấy mua bùa bình an, sau khi mua chê đắt, không muốn đưa tiền. Vậy lần sau người này muốn mua nữa, Lục vân Triết cũng không mua giúp cho.
Không quy tắc không thành khuôn phép. Có vài chuyện vẫn nên nói trước, miễn cho sua này sinh phiền phức.
Lục Vân Triết vì khai triển sự nghiệp bán bùa cho con gái đã phí không ít tâm tư, cũng góp sức. Nhưng ông ấy cũng không góp sức không, Diệp Hoan cũng đối tốt với ông ấy, có đồ gì tốt cũng không quên cho ông ấy và Khương Nhã một phần. Đãi ngộ không khác gì Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, Diệp Hoan hiếu kính hai bên như nhau, để không ai đàm tiếu.
Đợi kỹ thuật lái xe của Diệp Hoan thành thục, có thể tự đi một mình, Nhiễm Hàn làm cho cô một bằng lái. Sau đó Nhiễm Hàn đưa Diệp Hoan tới chỗ bộ trưởng báo danh, Diệp Hoan sắp chính thức đi làm rồi.
Nhiễm Hàn dắt Diệp Hoan tới văn phòng mà họ thường dùng, Diệp Hoan đi vào nhìn: “Sư huynh, sao không có ai vậy, đều ra ngoài làm nhiệm vụ rồi sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiễm Hàn: “Ừm, thi thoảng bận tối mắt, ra ngoài làm nhiệm vụ hết rồi. Tổng bộ ngoại trừ bộ trưởng, không gặp được mấy bóng người.”
Công việc của họ thi thoảng phải bận rộn suốt nhiều ngày, nhưng nhàn rỗi cũng có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chính là kiểu đi làm không theo giờ giấc.
Diệp Hoan hỏi: “Liễu Nguyên sư huynh cũng không có ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-325.html.]
“Ừm, anh biết sư muội sắp tới đi làm, bảo cậu ta phối hợp với những người khác làm nhiệm vụ trước.”
Vì vậy, Liễu Nguyên còn oán trách Nhiễm Hàn: “Sư huynh, anh quá không nghĩa khí, thấy sắc quên bạn, sư muội tới, anh liền vứt bỏ bạn cộng tác là em.”
Nhiễm Hàn nói vô cùng tuyệt tình: “Tôi và sư muội là vợ chồng, tôi chọn cộng tác chắc chắn chọn em ấy không chọn cậu. Hơn nữa sư muội là người mới, cần tôi dẫn dắt em ấy. Cậu cũng không phải người mới, phối hợp với người khác cũng đâu phải không được. Từ khi cậu biết sư muội tới, cậu nên có giác ngộ nhường chỗ.”
Cho nên Liễu Nguyên nên đi chơi với người khác thì hơn!
Bộ phận đặc biệt không quản lý quá nghiêm ngặt, bởi vì nhân viên đều là người không dựa vào quan hệ đi vào, đều là dựa vào thực lực đi vào. Chỉ cần họ chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ, lấy được phần thưởng và lương tương ứng, bộ trưởng căn bản sẽ không quản quá nhiều.
Giống như lúc Diệp Hoan mới tới, Nhiễm Hàn chủ động dẫn dắt cô. Bộ trưởng không phản đối vợ chồng đi làm cùng một đơn vị, chỉ cần hai người này có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ là được.
Lương và thưởng của họ khác với người bình thường, thậm chí còn cao hơn lương của nhân viên làm việc ở đơn vị cơ quan. Nhưng hầu hết mọi người ở bộ phận đều không thích tiền, bởi vì bình thường họ kiếm thêm thu nhập rất nhiều, căn bản không trông mong vào chút lương ở bộ phận. Họ nguyện ý tới bộ phận huyền học do nhà nước tổ chức đi làm, hầu hết là vì tài nguyên tu luyện. không phải tất cả nhân viên huyền học đều giống Diệp Hoan và Nhiễm Hàn, xuất thân từ môn phái.
Lúc đầu Nhiễm Hàn tới đây làm việc, chủ yếu là Hành Vân đạo trưởng muốn cho anh lịch luyện khắp nơi, xem có thể tìm được cơ duyên giải quyết sát thể trời sinh không.
Diệp Hoan cũng muốn nhận nhiệm vụ đi khắp nơi ngắm nhìn, nhân tiện cống hiến chút gì đó cho quốc gia. Kiếp trước cô từng mơ ước ăn đồ ngon khắp thiên hạ, dạo cảnh đẹp khắp thiên hạ. Đáng tiếc kiếp trước không có tiền không có cơ hội thực hiện. Kiếp này vừa có cơ hội vừa có tiền, sao không tiêu sái đi một lần?
Nhiễm Hàn giới thiệu nơi làm việc cho sư muội xong, rất nhanh đã nhận nhiệm vụ ở chỗ bộ trưởng. Lần này địa điểm nhiệm vụ của họ là một huyện nhỏ thuộc tỉnh Vân Nam, dạo này có người trong một số thôn liên tục báo án, trẻ con trong nhà mất tích, hầu như đều là trẻ con tầm sáu tuổi, trai gái đều có, tổng cộng mười tám đứa.
Cảnh sát ở đồn công an cho rằng có bọn buôn người đến thôn bắt cóc, phái người tới điều tra manh mối, nhưng tới mấy thôn dò hỏi, lại không tra được chút manh mối nào.
Có trẻ mất tích ở gần cổng nhà, có trẻ thậm chí mất tích trong nhà, người lớn vừa xoay người, đứa trẻ liền biến mất tăm; có đứa xin người lớn vài hào đến cửa hàng nhỏ mua đồ ăn vặt, sau đó không về nữa.
Điều này không hợp lẽ thường. Cho dù bọn bắt cóc bắt bán trẻ em, cũng không nhất định phải bắt trẻ con sáu tuổi. Rốt cuộc là ai trộm trẻ đi mất?