Trọng Sinh Trở Về Năm Sáu Tuổi, Tôi Và Mẹ Cùng Quét Sạch Những Kẻ Xấu Xa - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-15 05:00:12
Lượt xem: 11,639
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả tuần nay, ông ta không thèm đoái hoài đến họ nữa.
Hôm nay, Đại Bảo lên cơn co giật, bệnh viện gửi giấy báo nguy cấp, Trương Quế Cầm mới liều mình chạy đến phá bữa tiệc.
Nhưng tôi biết rõ — bố tôi sẽ không quay đầu lại đâu.
Với những thứ vô dụng, ông luôn tàn nhẫn đến lạnh người.
Buổi tiệc hôm nay vô cùng quan trọng với bố tôi.
Trước đó, nhờ tài khua môi múa mép và giỏi lấy lòng, ông ta đã khiến vài ông chủ có ý định hợp tác.
Nhưng giờ thì mọi thứ tan thành mây khói.
Bố tôi tức điên, giáng cho Trương Quế Cầm mấy bạt tai nảy lửa.
Một ông chủ từng bất hòa với ông ta thấy vậy, lạnh giọng châm chọc:
“Ông chủ Hứa làm ra cái chuyện thất đức tuyệt đường con cháu như vậy, không sợ c.h.ế.t chẳng có ai chôn sao?”
Bố tôi ngẩng đầu, lập tức trông thấy tôi đang đứng ngay hàng đầu, hứng thú xem trò vui.
Ông ta lập tức kéo tay tôi, làm ra vẻ tự hào khoe với mọi người:
“Ai nói tôi tuyệt hậu? Đây là con gái tôi, Hứa Hiểu Cúc!”
“Nó học hành giỏi giang, thi cái gì cũng đứng nhất, vừa mới tham gia cuộc thi viết văn cấp quốc gia đó!”
Vị giám đốc kia liếc nhìn tôi một cái, bán tín bán nghi hỏi:
“Con gái ông thật sự giỏi đến thế à?”
Tôi nhoẻn miệng cười, ngây thơ đáp:
“Đúng vậy ạ, cháu giỏi lắm. Sáu tuổi đã biết dẫn cả làng đi bắt gian bố mình rồi đấy.”
Buổi tiệc kết thúc trong tiếng khóc gào của Trương Quế Cầm và sự xấu hổ đến tái mặt của bố tôi.
Trên đường về, ông nghiến răng hỏi tôi:
“Mày có còn coi tao là bố không?”
Tôi lạnh lùng lắc đầu:
“Một năm trước, lúc dẫn người đến bắt gian, tôi đã không còn bố nữa rồi.”
Ba ngày sau, tôi bị bắt cóc trên đường tan học.
Một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt lên mặt tôi, tôi ngất xỉu và bị nhét vào xe tải.
Đầu đau như búa bổ, trong bóng tối vô tận, tôi mơ một giấc mộng xa xưa…
Kiếp trước, sau khi con trai Trương Quế Cầm bị chẩn đoán mắc bệnh, bà nội suốt ngày thở ngắn than dài.
Hôm đó, Trương Quế Cầm dẫn về một người phụ nữ có vẻ ngoài hiền hậu, hào phóng – gọi là “dì Lan”.
Dì ấy mang theo đủ thứ bánh kẹo, đồ ăn vặt, còn có cả một bộ quần áo mới cho tôi.
Tôi cười tít mắt nhận lấy, còn ngoan ngoãn cảm ơn.
Dì Lan xoa đầu tôi, khen tôi ngoan và xinh xắn:
“Khá lắm, là một đứa trẻ thông minh và xinh đẹp.”
Chỉ có những đứa trẻ như vậy, mới bán được giá cao.
Dì Lan — là kẻ buôn người khét tiếng khắp cả nước, chuyên bắt cóc và buôn bán trẻ em.
Bà nội tôi thật ra đã nhận ra điều gì đó, nhưng chỉ liếc nhìn Đại Bảo một cái, rồi cắn răng quay lưng vào phòng, không nói gì nữa.
Dì Lan trả cho Trương Quế Cầm ba nghìn. Sau đó đem tôi bán cho một cặp vợ chồng ở thành phố S với giá gấp đôi.
Cặp vợ chồng ấy cần một cô con dâu nuôi từ bé để hầu hạ đứa con trai tàn phế của họ.
Tôi sống trong ngôi nhà ấy, chẳng khác gì địa ngục.
Chưa học xong cấp hai, tôi đã bị đưa vào nhà máy may Bướm Đỏ, làm việc 18 tiếng một ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-nam-sau-tuoi-toi-va-me-cung-quet-sach-nhung-ke-xau-xa/chuong-6.html.]
Cuối cùng, c.h.ế.t vì kiệt sức trên dây chuyền sản xuất.
Khi mẹ tôi – người cuối cùng thoát khỏi cái làng nghèo khổ ấy – hay tin con gái mình đã chết, bà tuyệt vọng nhảy sông tự vẫn.
Còn bố tôi và nhà chồng cũ thì lại kiếm được một món tiền lớn từ việc moi tiền bồi thường của nhà máy.
Địa ngục trống rỗng, vì lũ ác quỷ đều đã lên trần gian.
Kiếp này, tôi vẫn không thể thoát khỏi số phận bị người thân bán đứng.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình bị trói trong một nhà máy bỏ hoang.
Bên cạnh còn có một bé gái, dáng vẻ xinh xắn, chỉ tầm năm sáu tuổi.
Con bé sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Đừng sợ.”
Tôi khẽ khàng an ủi nó:
“Sẽ có người đến cứu chúng ta.”
Lúc này, cửa lớn mở ra, có mấy người bước vào.
Không nằm ngoài dự đoán — là “dì Lan.”
Sau lưng bà ta còn có hai kẻ mà dù có hóa thành tro tôi cũng chẳng quên được — vợ chồng ông Đức, chính là người kiếp trước đã mua tôi về.
Dì Lan chỉ vào tôi, nói:
“Đứa này lanh lợi, xinh xắn, phục vụ con trai anh chị rất hợp.”
Nhưng vợ của ông Đức lại nhăn mặt chê bai:
“Lớn quá, khó dạy bảo.”
Nói xong liền chỉ vào cô bé cạnh tôi, nói:
“Lấy con bé này đi, nhỏ tuổi, đánh vài trận là ngoan ngoãn thôi.”
Kiếp trước, tôi bị đem về nhà bọn chúng, đầu tiên bị nhốt trong phòng tối suốt ba ngày không cho ăn uống.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sau khi hấp hối gần chết, lại bị ép nằm ngủ trong lồng chó, ăn cơm thừa canh cặn như súc vật.
Ngày nào chúng vui thì tôi bị mắng. Ngày nào chúng buồn thì tôi bị đánh.
Còn thằng con trai tàn tật của bọn chúng thì là một kẻ bệnh hoạn, thích dùng tăm đ.â.m tôi, lấy đầu lọc t.h.u.ố.c lá châm lên da tôi.
Sau nửa năm bị tra tấn, tôi hoàn toàn khuất phục, từ bỏ phản kháng, ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa cho cả nhà chúng.
Giờ phút này, tôi trừng mắt đỏ rực nhìn vợ chồng nhà ông Đức, nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì, chỉ có thể nhìn họ lôi cô bé kia đi.
Dì Lan và đồng bọn vừa nhận tám nghìn tệ, đang phấn khởi ăn uống linh đình.
Một tên trong số đó nhìn tôi bằng ánh mắt dơ bẩn, cười hỏi:
“Con bé này tính sao?”
Dì Lan lạnh giọng đáp:
“Bán ra nước ngoài. Tối nay đưa lên tàu.
“Bên đó mới mở một câu lạc bộ, yêu cầu đặc biệt là các bé gái còn nhỏ.”
Tôi phấn khích đến mức khó mà che giấu nổi.
Không ngờ dì Lan ngày càng “lên đời”, mạng lưới mở rộng đến cả nước ngoài.
Tốt rồi. Bà ta có c.h.ế.t tám lần cũng không đủ.
Chưa kịp ăn xong bữa “liên hoan”, cảnh sát đã ập đến.
Đội vũ trang trang bị đầy đủ, xử lý đám buôn người dễ như trở bàn tay.
Một tên cướp định bắt tôi làm con tin — bị b.ắ.n thẳng vào đầu, m.á.u văng tung tóe.
Dì Lan sợ đến mức đái ra quần, trông thật ghê tởm.