Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 17: Cú đấm không đau chính là tuổi trẻ!

Cập nhật lúc: 2025-01-13 10:32:48
Lượt xem: 21

Tô Diệu Diệu chậm rãi đặt sách xuống, lịch sự không ngắt lời, vẻ mặt đầy tán thưởng nhìn chàng trai tóc húi cua trong góc.

Lúc này, Lục Viễn Thu nhìn thấy một từ mới, giọng Anh trầm ấm liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Diệu Diệu.

Cô giáo tiếng Anh trẻ tuổi ngẩn người, sau khi hoàn hồn vội vàng cúi đầu, nhắc anh cách đọc từ đó.

Nhưng nét mặt cô có chút ngại ngùng, cảm thấy phát âm của mình chưa được chuẩn lắm, dường như làm vẩn đục giọng Anh chuẩn mực của Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu lúc này mới tiếp tục, đọc trọn vẹn đoạn đầu tiên.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Tô Diệu Diệu đặt sách xuống, trên mặt nở nụ cười, vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.

“Lục Viễn Thu.”

Cô khó tin gọi tên anh.

Lục Viễn Thu nghiêm chỉnh: “Có.”

Tô Diệu Diệu theo thói quen ngồi lên bàn học bên cạnh, một chân mang vớ đen hơi co lại, động tác này khiến ánh mắt Chung Cẩm Trình ở góc lớp sáng rực lên.

“Cậu nghỉ hè làm gì thế? Đi du học à? Cũng không đến mức thế chứ.”

Tô Diệu Diệu hỏi ra thắc mắc chung của cả lớp.

Cô rất rõ trình độ tiếng Anh của Lục Viễn Thu, đừng nói đến nói, ngay cả đọc nhiều từ cũng không xong.

Sao mới qua một kỳ nghỉ hè, anh chàng này lại lột xác đến vậy?

Lục Viễn Thu nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là chăm chỉ học tập rồi, em còn phải thi đại học nữa chứ.”

Nghe vậy, trong mắt Bạch Thanh Hạ thoáng hiện vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

“Phụt!” Chung Cẩm Trình ở góc lớp đột nhiên bật cười: “Phát phấn đồ cường? Cậu muốn bôi phấn lên tường nào?”

Bạch Thanh Hạ lặng lẽ trừng mắt nhìncậu ta.

Câu nói của Chung Cẩm Trình khiến cả lớp cười ồ.

Nhưng Hồ Thải Vi không cười, bởi vì cô ta không muốn Lục Viễn Thu nỗ lực ở bất kỳ lĩnh vực nào khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-17-cu-dam-khong-dau-chinh-la-tuoi-tre.html.]

Lục Viễn Thu lạnh giọng quát: “Chung Cẩm Trình, cất s.ú.n.g đi!”

Súng?

Tô Diệu Diệu nghe vậy liền nhìn sang, Chung Cẩm Trình sợ run người, vội vàng đặt hai tay ngay ngắn lên bàn, vẻ mặt ngượng ngùng.

Đợi Tô Diệu Diệu quay đi, Chung Cẩm Trình mới lặng lẽ chửi thầm, giơ hai ngón giữa về phía Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu cũng giơ hai ngón giữa đáp trả.

Tô Diệu Diệu đi về phía Lục Viễn Thu, vỗ vai anh: “Tốt, em có ý nghĩ này cô rất vui, Lục Viễn Thu, cô rất kỳ vọng ở em đấy, ngồi xuống đi.”

Giọng cô dịu dàng, ánh mắt nhìn cậu học trò cá biệt này tràn đầy vẻ tán thưởng.

Lục Viễn Thu ngồi xuống, đắc ý quay sang nhìn Bạch Thanh Hạ, nhướng mày. Cô nàng lại thu hồi ánh mắt, khuôn mặt lạnh nhạt, không đáp lại.

Đã trọng sinh rồi, chẳng lẽ lại không có chút năng lực đặc biệt nào sao?

Thật ra năm đó Lục Viễn Thu mở rộng kinh doanh sang nước ngoài, anh ở bên đó năm năm, ngày nào cũng phải giao tiếp bằng miệng, không bị đồng hóa mới lạ.

Phải nói là màn giả vờ này thật đã, Lục Viễn Thu cười ha hả, vỗ đùi cái bốp.

Bạch Thanh Hạ lại giật mình co chân, nhịn không được nữa liền nắm tay nhỏ đ.ấ.m vào cánh tay Lục Viễn Thu, đôi mắt đẹp ngập tràn tức giận.

“Cậu còn vỗ đùi tôi nữa là tôi mách cô giáo chủ nhiệm đấy.”

“Tôi… Tôi vỗ nhầm, tôi định vỗ đùi mình…”

Lục Viễn Thu vội vàng giải thích, nhưng Bạch Thanh Hạ chẳng thèm để ý.

Tuy bị Bạch Thanh Hạ đ.ấ.m một cái vào tay, nhưng chẳng đau chút nào, mà lại còn thấy… sảng khoái là sao?

Lục Viễn Thu mỉm cười, một cú đ.ấ.m không đau, đó chính là thanh xuân.

Anh vỗ nhẹ vào cánh tay cô bạn, nói: “Sau này tớ dạy cậu luyện khẩu ngữ, cậu giúp tớ học các môn khác, thế nào?”

Bạch Thanh Hạ quay đầu định trả lời thì bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, vội vàng cụp mắt xuống bàn học.

Chuyện gì vậy?

Loading...