Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 18: Cú đấm không đau chính là tuổi trẻ!
Cập nhật lúc: 2025-01-13 10:32:50
Lượt xem: 13
Lục Viễn Thu quay đầu nhìn lại, thấy Chung Cẩm Trình bên cạnh cửa đang ngồi rất nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc.
Mà ở bên ngoài cửa sổ chếch phía trước cậu ta, một khuôn mặt lặng lẽ nhìn vào, ánh mắt đúng lúc tập trung vào Lục Viễn Thu.
Giáo viên chủ nhiệm Lưu Vi xuất hiện ở đó như ma làm Lục Viễn Thu giật nảy mình, theo bản năng ngồi ngay ngắn lại.
Khi nào giáo viên chủ nhiệm đáng sợ nhất?
Khi đứng ngoài cửa sổ là đáng sợ nhất.
Lục Viễn Thu sống bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thoát khỏi khoảnh khắc áp chế huyết mạch này.
Đợi Lưu Vi đi rồi, Lục Viễn Thu phát hiện trong tầm mắt mình chậm rãi xuất hiện một mảnh giấy.
Nét chữ sắc sảo mà thanh tú của Bạch Thanh Hạ viết: [Được]
Cô ấy đồng ý giúp mình ôn bài rồi sao?
Được đấy, được đấy.
Trong lòng Lục Viễn Thu khoan khoái, biết đâu năm nay cố gắng một chút là thi đỗ đại học tốt thật.
Anh nghiêm túc nhìn sách giáo khoa, ngồi thẳng lưng, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Năm phút sau, Lục Viễn Thu gụcxuống bàn ngủ ngon...
Ở khu vực phía sau, tiếng ngáy của anh và Trịnh Nhất Phong vang lên hòa tấu.
Lúc này, rèm cửa sổ bị gió nhẹ thổi bay, như một bức tranh cuộn mở ra để lộ bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây trắng muốt bên ngoài.
Ánh sáng chói chang chiếu vào khuôn mặt đang ngủ của Lục Viễn Thu, anh nhíu mày, đưa tay gãi má.
Ngay sau đó, một bàn tay trắng nõn vén rèm cửa lên, thấy bóng râm đã hoàn toàn che khuất ánh nắng trên mặt Lục Viễn Thu, lông mày anh cũng giãn ra, Bạch Thanh Hạ lúc này mới yên tâm cúi đầu xuống, tiếp tục chăm chú ghi chép vào vở.
“Bây giờ các em làm phần bài tập trắc nghiệm phía sau, năm phút nữa chúng ta sẽ cùng đối chiếu đáp án.”
Không lâu sau, giọng nói của Tô Diệu Diệu bỗng nhiên gần hơn. Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu lên, phát hiện cô giáo tiếng Anh đang cầm sách giáo khoa chậm rãi đi xuống lối đi giữa các dãy bàn.
Thỉnh thoảng cô lại quay đầu, kiểm tra tình hình làm bài của học sinh hai bên.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-18-cu-dam-khong-dau-chinh-la-tuoi-tre.html.]
Thấy Tô Diệu Diệu sắp đến bàn của Lục Viễn Thu,
Bạch Thanh Hạ lo lắng quay đầu nhìn, vội vàng đưa tay khẽ vỗ vào cánh tay Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu giật mình ngồi dậy, chân run run, tay xoay xoay cây bút, giả vờ chăm chú nhìn vào sách giáo khoa.
Thấy vậy, Bạch Thanh Hạ vội vàng đưa tay qua, ân cần lật giúp anh một trang, lật đến phần bài tập cuối bài.
Vừa đúng lúc Tô Diệu Diệu đi đến, liếc mắt nhìn qua rồi lại bỏ đi.
Bạch Thanh Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Còn Lục Viễn Thu thì ngay lập tức gục đầu xuống bàn, tiếp tục ngủ.
Nghe thấy tiếng Tô Diệu Diệu đập sách vào mặt Trình Nhất Phong ở bên kia, rồi lại nhìn khuôn mặt say ngủ như trẻ con của Lục Viễn Thu, cùng với vết hằn trên má, Bạch Thanh Hạ mỉm cười.
Cô rất vui, trước đây chỉ có thể đứng từ xa nhìn Lục Viễn Thu ngủ gật trong giờ bị mắng, muốn nhắc nhở cũng không với tới được.
Nhưng hôm nay cô nhắc nhở một lần, giúp Lục Viễn Thu tránh được cô giáo.
Cảm giác thỏa mãn và thành tựu của Bạch Thanh Hạ đến thật kỳ lạ.
Cô quay lại tiếp tục làm bài.
Gió thu mát mẻ và dịu dàng.
Làn gió nhẹ bên ngoài cửa sổ luồn vào lớp học, thổi vài sợi tóc của cô gái rơi xuống, che khuất một nửa gương mặt thanh tú, cũng che khuất tầm nhìn. Bạch Thanh Hạ theo thói quen đưa tay thon dài vén tóc ra sau tai.
Đúng lúc này, một chiếc kẹp tóc màu hồng phấn được đặt lên bàn cô.
Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Cô nhìn về phía Lục Viễn Thu, nhưng anh đã đổi tư thế ngủ, quay mặt sang hướng khác.
—-
P/s:
Nhớ like, theo dõi, theo dõi truyện thật sự rất quan trọng!