Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 190: Phần thưởng nhiệm vụ chính tuyến

Cập nhật lúc: 2025-04-15 12:54:29
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước mặt khán giả, cô gái đeo kính ngồi ở bàn trọng tài ngẩn người, lặng lẽ đẩy gọng kính trượt xuống, rồi lật bảng điểm của khối mười từ 44 thành 46.

45:46.

Lục Viễn Thu thở dốc, cúi đầu nhìn chiếc rổ trong tay, rồi ngước lên nhìn bảng rổ chỉ còn trơ lại một vành.

Trong điệp khúc cao trào của Thất Lý Hương, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai của đám đông vang lên không ngớt, đinh tai nhức óc.

Anh quay người lại, nhìn về phía đồng đội của mình, Trịnh Nhất Phong thở hồng hộc như trâu, mồ hôi nhễ nhại, nhưng lúc này cũng chống hai tay lên đầu gối, nở nụ cười với anh.

Chung Cẩm Trình, Cao Cường, Vương Hạo Nhiên ba người sớm đã quên mình, hưng phấn chạy nhảy, hoan hô trên sân.

Trương Dật Phi đứng giữa sân, thở dốc kịch liệt, ánh mắt thất thần nhìn cảnh tượng này.

Gã ta lập tức nhìn về phía Liễu Kiến Thanh trong đám người, Liễu Kiến Thanh nhìn gã ta, cũng không biết nên nói gì, Trương Dật Phi chán nản cúi đầu, bước chân rời đi.

"Ê, đội trưởng!"

Mấy đồng đội của gã ta khó xử nhìn Vương Bình, gọi: "Thầy..."

Vương Bình lúc này mới dời tầm mắt khỏi Lục Viễn Thu, nói với bọn họ: "À, đi an ủi cậu ấy đi, chỉ là một trận đấu thôi mà, có gì đâu."

Đồng đội của Trương Dật Phi gật đầu, vội vàng đuổi theo phía sau.

Lục Viễn Thu lúc này mới hoàn hồn, anh giũ giũ mảnh thủy tinh trên đầu, dang hai tay nhìn những người trên sân và khán giả xung quanh, lộ ra vẻ mặt chính anh cũng thấy bất ngờ, cười nói: "Ha, thắng rồi!"

Bạch Thanh Hạ đứng trong đám người, đeo cặp sách màu hồng phấn, hai tay khép nép trước người, mỉm cười nhìn anh, Lục Viễn Thu cũng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng dần hiện rõ trên bầu trời và ánh tà dương đang chậm rãi lặn xuống.

Lục Viễn Thu bước nhanh về phía trước, dùng sức ném chiếc rổ trong tay lên không trung, như muốn chụp lấy vầng trăng vừa ban cho anh "ánh sáng".

Ráng chiều màu cam đỏ rực rỡ hiện lên nơi chân trời.

Tào Sảng kích động nhìn cảnh tượng này, trong mắt cậu, ráng chiều lại một lần nữa phủ lên vai Lục Viễn Thu, tựa như chiếc áo choàng của Tề Thiên Đại Thánh, uy phong lẫm liệt.

Nhận cúp và giấy chứng nhận, năm người Lục Viễn Thu cùng với Tào Sảng, tổng cộng sáu chàng trai vây quanh Cát Nhật Thiên đi về phía nhà ăn.

Cát Nhật Thiên bị hỏi đến phát cáu, vội vàng nói: "Đừng gấp, đừng gấp, mỗi người năm vé xem phim, đã nói là sẽ cho, các em giục thầy cũng vô ích thôi, thầy phải đợi bên rạp chiếu phim đưa đến đã".

Bạch Thanh Hạ đeo cặp sách lặng lẽ đi theo phía sau, giữ khoảng cách hai ba mét, yên lặng lắng nghe những lời bàn tán phía trước, cảm thấy rất thú vị, có lẽ tâm trạng vốn dĩ đã tốt, nên nụ cười luôn thường trực trên khóe môi.

Lúc này Lục Viễn Thu đột nhiên quay đầu, đưa cúp tới, nói: "Cầm giúp tớ."

Bạch Thanh Hạ bất ngờ đưa tay nhận lấy, nhìn chiếc cúp vàng óng ánh quấn dải lụa đỏ trong ngực, vội ôm chặt hơn, sợ đánh rơi.

Vành tai cô gái ửng đỏ, cúi đầu đi sát theo, chiếc cúp trong n.g.ự.c khiến cô thấy nóng bừng.

Lục Viễn Thu lúc này nhìn Cát Nhật Thiên, vẻ mặt trịnh trọng: "Chủ nhiệm, có thể đáp ứng em một chuyện không?"

Cát Nhật Thiên cũng đang vui vẻ nhìn anh: "Chuyện gì?"

Lục Viễn Thu nghiêm túc nói: "Tối nay phiền chủ nhiệm ra thông báo phê bình toàn trường, nói em trong trận bóng rổ đã đập vỡ bảng rổ, phá hoại tài sản công cộng của trường, tình tiết nghiêm trọng!"

Cát Nhật Thiên ngẩn người.

Bạch Thanh Hạ nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, kỳ lạ nhìn sườn mặt chàng trai đầu đinh.

Tào Sảng đứng bên cạnh cười "hi hi hi", Trịnh Nhất Phong nheo mắt, cười không nói.

Vương Hạo Nhiên, Chung Cẩm Trình, Cao Cường cũng nhận ra mục đích của Lục Viễn Thu, thần sắc hoảng trương, vội túm lấy cánh tay Cát Nhật Thiên: "Chủ nhiệm! Chủ nhiệm! Đừng đồng ý với cậu ấy!! Bọn em cầu xin thầy! Đừng đồng ý!"

"Chủ nhiệm, bảo em làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ xin đừng đồng ý điều kiện của Lục Viễn Thu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-190-phan-thuong-nhiem-vu-chinh-tuyen.html.]

"Chủ nhiệm, em cầu xin ngài! Lục Viễn Thu cậu ấy có ý đồ bất chính!"

Cát Nhật Thiên ngơ ngác: "Đúng đó, Lục Viễn Thu, đây là giải đấu chính thức của trường, bảng rổ vỡ thì trường chịu phí, sao lại phê bình em, thật kỳ lạ."

Lục Viễn Thu vẻ mặt phẫn uất: "Rõ ràng em chỉ cần đánh bảng là được! Cớ gì phải đập vỡ bảng rổ! Đây chẳng phải thái độ tệ hại thì là gì?! Nhất định phải thông báo phê bình toàn trường!"

Bạch Thanh Hạ vốn đang căng thẳng khi nghe thấy "thông báo phê bình toàn trường", nhưng đây là Lục Viễn Thu chủ động yêu cầu, cô thật sự không hiểu nổi mạch não của Lục Viễn Thu.

"Chủ nhiệm, đừng đồng ý với cậu ấy!"

"Không được! Nhất định phải phê bình!"

"Chủ nhiệm, xin ngài đừng đồng ý với cậu ấy!"

Hai cánh tay của Cát Nhật Thiên bị bọn họ lôi qua lôi lại, đầu óc lập tức choáng váng.

Lục Viễn Thu hạ quyết tâm, liền giơ tay lên hà hơi vào lòng bàn tay, rồi dứt khoát vỗ một phát vào m.ô.n.g Cát Nhật Thiên.

"Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng!"

"Á!"

Cát Nhật Thiên lập tức cứng cổ, ngũ quan trên mặt đau đớn vặn vẹo hết cả lại.

Trời ơi, trĩ của tôi!!!

"Alo alo! Sau đây là thông báo phê bình toàn trường."

Trong giờ tự học buổi tối, loa phát thanh từ góc lớp vang lên, cả trường đang cắm cúi học bài đều ngẩng đầu lên.

Lớp 28, Tô Diệu Diệu đang trong giờ tự học buổi tối cũng ngước nhìn về phía loa.

Giọng Cát Nhật Thiên đầy phẫn nộ vang lên từ loa: "Lục Viễn Thu lớp 28 khóa trên! Trong trận đấu bóng rổ do trường tổ chức đã đập vỡ bảng rổ, cố ý phá hoại tài sản công của nhà trường, tình tiết nghiêm trọng, thái độ ngông cuồng, không tôn trọng thầy cô..."

Cát Nhật Thiên kể lể tội trạng của Lục Viễn Thu, nhưng hình phạt cuối cùng chỉ là thông báo phê bình toàn trường một lần, rồi tức giận tắt luôn đài.

Ngoài cửa sổ, tiếng la hét cực lớn của học sinh vang lên giữa hai tòa nhà, khiến Tô Diệu Diệu đang gác chân cũng phải bỏ xuống, tò mò nhìn ra ngoài.

Vương Hạo Nhiên, Chung Cẩm Trình, Cao Cường nắm chặt bút trong tay, nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn Lục Viễn Thu với ánh mắt đầy ghen tỵ.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Bạch Thanh Hạ lặng lẽ nhìn về phía thiếu niên bên cạnh...

Lục Viễn Thu: ✓

...

Buổi tối đến siêu thị, Lục Viễn Thu trải tấm chứng nhận ra bàn.

Lục Thiên quay đầu liếc mắt, thờ ơ nói: "Cái quái gì đây?"

Lục Viễn Thu vừa lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh, vừa nói với ông: "Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên của kế hoạch báo thù, đây là phần thưởng nhiệm vụ."

"Tuyến gì cơ?" Lục Thiên vừa xì mũi vào giấy, vừa nghi hoặc nhìn con trai.

Lục Viễn Thu quay đầu nhìn ông, xua tay nói: "Thôi thôi, không liên quan đến ba, ra kia chơi đi."

Thấy Lục Thiên cầm giá phơi quần áo, anh còn chưa kịp chụp ảnh, vội vàng cầm chứng nhận nhảy chân sáo chạy đi, chạy về phía Bạch Thanh Hạ.

Cô gái đứng bên kệ hàng quay đầu lại, thấy Lục Viễn Thu đặt tấm chứng nhận lên thùng mì ăn liền Tê Giác Trắng phía sau cô, rồi dùng điện thoại chụp một tấm ảnh.

Loading...